Nguyên do trong đó chắc hẳn là vì lời nói của hệ thống cách đây không lâu khiến hắn trong lòng nhen nhóm cho mình một tia hy vọng, nhưng cũng có thể là Ngô Chính không muốn lại để bản thân thêm một lần nào nữa rơi vào tình huống chỉ có thể chọn một trong hai lựa chọn, hoặc chỉ đơn giản là hắn không muốn dùng phương thức hèn nhát tương tự như những con chuột nhắt ẩn sau tấm màn kia.
Chân thật như thế nào có lẽ đến cả bản thân Ngô Chính cũng không thể hiểu được chính mình, dù sao chỉ cần là một trong ba điều trên cũng đã đáng giá để Ngô Chính đánh cược mạo hiểm một phen.
............
Phúc Châu, bên trong lục lâm phụ cận.
Quỷ Đao Tử cùng Lâm Chấn Nam cả nhà ba người đồng hành cùng nhau đang tìm nơi ẩn trốn truy bắt sau khi nhận được tin tức kẻ địch đang trên đường muốn đến đây, nhưng lúc này đối diện bọn hắn là một nhóm người toàn thân hắc y che kín cả khuôn mặt chắn ngang con đường.
- Không cần lo lắng, chúng ta đến giúp ngươi.
Trong đám người, môt tên áo đen bó sát toàn thân chen ra phía trước, bỏ xuống vải che mặt của mình, tức khắc lộ ra gương mặt diễm mị của nữ tử, cùng vóc dáng xinh đẹp cân đối mười phần hấp dẫn ánh mắt người nhìn, người này chính là Mị Ảnh Nữ một trong những kỳ nhân dị sĩ từng nhận được ân huệ của Ngô Chính.
- Là ngươi, Mị Ảnh Nữ!? Sao các ngươi lại đến đây?
Quỷ Đao Tử cũng không khỏi kinh ngạc truy vấn, trước đó Ngô Chính cũng không có nói với hắn là sẽ có người đến giúp đỡ, trừ khi Ngô Chính tự thân đến đây, cho nên lúc này hắn cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra.
- Ân công muốn thay đổi kế hoạch, muốn chúng ta chính diện nghênh chiến!
- Cái gì!? Đây hoàn toàn là tự sát a.
Quỷ Đao Tử dù là trông thấy Mị Ảnh Nữ thần sắc nghiêm trọng, trong giọng nói cũng không giống nói đùa, nhưng là bọn hắn hiện nay có bao nhiêu người!? Thêm Mị Ảnh Nữ đám người mới đến gộp lại hai bên cũng không quá hai mươi người a, lại bảo Quỷ Đao Tử lấy đâu ra tự tin để nghênh chiến với mấy cái môn phái đồng thời truy bắt?
- Ngươi không tin ân công!?
Phản ứng của Quỷ Đao Tử vô tình khiến Mị Ảnh Nữ trong mắt khó giấu nổi một tia thất vọng, dù sao cái mạng của bọn hắn nếu không có Ngô Chính cứu về lúc này không biết đã đầu thai thành thứ gì rồi.
- Ta làm sao có thể không tin hắn, nhưng là lần này cũng quá khó khăn đi, hơn nữa ta vẫn còn muốn báo ân cho hắn chứ không phải là chết ở nơi đây a.
- Ân công đương nhiên sẽ không để chúng ta đi tìm đường chết, hắn chắc hẳn đã tự mình có quyết đoán, chúng ta chỉ cần làm theo là được.
- Ngươi nói cũng rất đúng, hắn chắc chắn sẽ không bỏ mặc chúng ta, chỉ hy vọng là chúng ta có thể cầm cự cho đến lúc đó.
Nói chuyện một hồi hai nhóm cũng đã sát nhập lại làm một, nhanh chóng đi tìm một nơi có địa hình tương đối thuận lợi quyết định tại đây mai phục nghênh đón cường địch, mọi người ai nấy đều lo làm phần việc của mình không dám chậm trễ, chỉ để lại Lâm Chấn Nam ba người một mặt ngơ ngác nhìn theo, không biết nên khóc hay nên cười đây.
............
Cùng thời điểm tại một nơi khác, Ngô Chiến lúc này cũng đã có mặt tại chiến tuyến phụ cận.
- Ân công, tất cả mọi người đã tập hợp đông đủ.
Một đám người toàn thân hắc y cùng vải đen che kín gương mặt đồng loạt bao quanh lấy Ngô Chính, trong đó một người sau khi điểm danh đầy đủ, đứng ra cung kính chấp tay về phía Ngô Chính bẩm báo.
- Công việc giao cho các ngươi làm như thế nào rồi?
- Tất cả đều là thuận lợi, bao gồm Thanh Thành phái, Ngũ Nhạc kiếm phái cùng các tổ chức lớn nhỏ khác đều đã nhận được cùng tin tức Tịch Tà Kiếm Phổ trong tay Lâm Chấn Nam, tuy nhiên trong Ngũ Nhạc chỉ có Tung Sơn, Hoa Sơn và Thái Sơn phái “cắn câu”, đồng thời Thái Sơn phái đã bị Tung Sơn phái từ bên trong kiểm soát, cục diện không cân bằng lúc này có thể sẽ gây bất lợi cho chúng ta, không biết ân công chủ ý như thế nào?
- Không cần phải lo lắng, còn có ta hậu thuẫn, ngươi bây giờ lập tức chỉ huy hai phần ba các huynh đệ tương cứu Quỷ Đao Tử bọn hắn, nhớ kỹ, chỉ được ra tay cứu vãng khi nào nguy cấp nhất, bọn người kia còn phải lẫn nhau tranh đấu sẽ không toàn lực đối phó các ngươi, chỉ cần cố gắng câu kéo thời gian là được, những huynh đệ còn lại theo chân Quy Lão Đầu hội tụ cùng Nhật Nguyệt thần giáo người âm thầm bao vây chiến tuyến, đợi bọn hắn lưỡng bại câu thương, toàn bộ... giết!
Ngô Chính trong giọng nói băng lãnh không ẩn chứa một tia cảm xúc, sát khí phát ra từ trên người như là đang ngưng thực khiến những người xung quanh cũng cảm giác được lạnh lẽo đến rợn cả tóc gáy.
- Vâng!
Tuy nhiên tất cả mọi người đều không phản đối, nhất hô bá ứng, đồng loạt âm thanh cùng nhau vang lên trong khu rừng, nhân tâm ngưng tụ cùng một chỗ không ngừng khích lệ lòng người, kích động chiến ý xung thiên.
Hắc y đám người ngay sau đó rất nhanh chia ra hai hướng không một chút chậm trễ lập tức hành động, màn đêm cũng đã phủ xuống lục lâm bên trong lấp ló từng cái bóng đen, đêm nay chắc chắn là một đêm không yên tĩnh.
............
- Hai con chuột nhắt, cũng nên xuất hiện đi thôi!
Một hồi thật lâu sau khi hắc y đám người toàn bộ rời đi, Ngô Chính lúc này quay đầu nhìn về phía lùm cây rậm rạp cách hắn đằng xa, nhàn nhạt trong miệng lời nói phát ra.
Bốp bốp bốp bốp!
Âm thanh của tiếng vỗ tay ngay sau đó vang lên, nhìn lại chỉ thấy hai tên trung niên hán phu từ bên trong rừng rậm bước đi ra, trên người cùng chung đồng phục cẩm y vệ, nhìn sơ qua có thể đoán biết được thân phận của bọn hắn.
- Quả nhiên là phù danh hữu thực, Tiếu Diện Huyết Ma danh tự cũng không phải tự dưng mà có a.
Một tên cẩm y vệ trung niên trong đó dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Ngô Chính, không tiếc lời ca ngợi.
Thuật Thăm Dò!
“Danh tính: Đường Trần, tu vi: tuyệt đỉnh sơ kỳ”
“Danh tính: Tiêu Chỉ Thiên, tu vi: tuyệt đỉnh sơ kỳ”
Mặc dù có hơi sớm hơn so với Ngô Chính nguyên bản ý định, nhưng là cũng không ngoài ý muốn của hắn, lấy Ngô Chính đỉnh tiêm trung kỳ thực lực hôm nay đã có thể vượt đại cấp độ khiêu chiến, một lúc đối mặt hai cái tuyệt đỉnh sơ kỳ tuy có chút hơi quá sức, nhưng không thử làm sao có thể biết? Sự việc đã đến nước này, Ngô Chính cũng chỉ có thể dùng biện pháp lấy chiến nuôi chiến, trong tuyệt cảnh truy cầu lớn mạnh bản thân mới có thể khỏa lấp lỗ hỏng lớn nhất trong nguyên bản kế hoạch đã bị hắn thay đổi.
- Chút hão danh không cần nhọc lòng ngươi phải ca tụng, nhưng là không biết hai người các ngươi cố ý đến đây là có gì muốn chỉ bảo?
- Ha ha, tình cờ ngang qua mà thôi, cũng chẳng phải là cái gì cố ý, nhưng làm ta rất tò mò là ngươi như thế nào có thể khiến một đám nhất lưu, đỉnh tiêm cao thủ tụ tập cùng nhau cam chịu cúi đầu trước ngươi a.
Không thể không nói Đường Trần trong giọng nói tuy là thập phần hòa nhã đi cùng với vẻ thản nhiên trên gương mặt, nhưng là gián tiếp cho thấy hắn rất có niềm tin vào thực lực của mình, cũng chính là hoàn toàn không muốn để Ngô Chính vào trong mắt.
- Cái gọi là nhân tâm hướng về đơn giản chính là cho đi và nhận lại, nhưng các ngươi trông có vẻ cho đi không nổi a, nên cũng không cần phải học theo ta.
Nói về so “tay to” Ngô Chính không dám tự nhận là mình lợi hại, nhưng nếu là so về miệng lưỡi và đọ “não lớn” thì lấy Ngô Chính kinh nghiệm hai đời người cùng tư tưởng rộng mở không chịu những cổ hủ ý nghĩ thâm căn cố đế trong đầu, ở thế giới này chính là trí giả đỉnh phong một trong, trừ phi Lưu Bá Ôn tự mình xuất hiện đối đấu cùng hắn, bằng không dù là ai cũng không thể chiếm được tiện nghi.
- Miệng lưỡi cũng thật tốt a, chúng ta người ngay thẳng không nên nói chuyện vòng vo, ta có thể không quan tâm ngươi từ đâu có được thông tin của chúng ta, là vô tình hay hữu ý can thiệp vào chuyện của chúng ta, kể cả hành động khiêu chiến với toàn bộ giang hồ của ngươi lần này chúng ta cũng có thể giúp ngươi che giấu, đương nhiên là với điều kiện nếu ngươi đồng ý quy phục, bằng không... hắc hắc, dù là ngươi thông minh đến đâu, thế giới này vẫn là cường giả vi tôn a.