Thiên Nhu Thủy yểu điệu dùng tay che miệng, khẽ cười nói.
Ngô Chính nghe thế không khỏi hài hước cười thầm trong bụng, ả thiếu phụ này miệng lưỡi cũng thật cay độc, lời này là ám chỉ Không Trí muốn cởi bỏ cà sa mà hoàn tục a.
“Xuân Cốc Đồng Lão, chuyện trước đây ta còn chưa tính sổ với ngươi, lại còn dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt ta!?”
Không Trí kìm chế cơn giận, trên mặt như muốn nổi lên gân đen, hừ lạnh nói.
“Xuân Cốc Đồng Lão!? Không phải là một lão nhân ư? Thế quái nào lại là ả yêu phụ này?”
Ngô Chính thầm kinh nghi trong lòng.
Bất quá nếu Thiên Nhu Thủy thực sự là Xuân Cốc Đồng Lão, như vậy phản ứng của Không Trí liền có thể lý giải.
Đừng quên cách đây không lâu, Ngô Chính có được tin tức về Đông Phương Bạch, nàng là rơi vào tay người của Thiếu Lâm tự, nhưng sau đó lại bị Xuân Cốc Đồng Lão trắng trợn cướp đi, đây hẳn là nguyên do khiến Không Trí có địch ý với Thiên Nhu Thủy.
“Chuyện này không thể trách được, ai bảo các ngươi muốn tranh giành con mồi với ta? Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ a.”
Thiên Nhu Thủy nói.
Dứt lời, bỗng nhiên hai người mạc danh kỳ diệu cùng nhìn về phía Ngô Chính, để hắn không khỏi làm bộ mặt cổ quái khó hiểu.
“Các ngươi cứ tùy ý hàn huyên, xem ta như không khí là được.”
Ngô Chính cười khổ nói.
Tình trạng hắn bây giờ chẳng khác nào là cá nằm trên thớt lực bất tòng tâm, tùy ý ai muốn làm gì thì làm, còn có thể gây trở ngại cho hai người này ư!?
Lời nói của hắn có vẻ hữu hiệu, Thiên Nhu Thủy và Không Trí liền rời ánh mắt quay sang cảnh giác lẫn nhau.
Dù sao Ngô Chính đã vô lực chạy thoát, mà Thiên Nhu Thủy cũng không che giấu ý định của mình khi xuất hiện ở đây, tranh chấp giữa ả và Không Trí là không thể tránh khỏi.
“Xuân Cốc Đồng Lão, ngươi xác định muốn làm kẻ địch với Thiếu Lâm tự!?”
Không Trí trầm giọng nói.
“Ta trước nay luôn ẩn cư tại chốn thâm sơn cùng cốc, nào có bản lĩnh đối đầu với Thiếu Lâm tự đường đường là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm?”
Thiên Nhu Thủy nói.
Không Trí không tin tà hừ lạnh nói:
“Thật già mồm, ý ngươi là muốn cứu tiểu tử này?”
“Nghe danh Thiếu Lâm tự xưa nay từ bi hỷ xả, khoan hồng độ lượng, lại chuyên làm việc nghĩa trừ hại cho bách tính, ta vốn đã ngưỡng mộ từ lâu, hôm nay được hạnh ngộ quả thực trăm nghe không bằng một thấy, Không Trí đại sư đây hẳn sẽ không chấp nhặt một nữ nhân chân yếu tay mềm như ta chứ?”
Thiên Nhu Thủy nghiễm nhiên tâng bốc Thiếu Lâm tự lên chín tầng mây, chung quy tóm lại vẫn là không từ bỏ ý đồ của mình.
“Chân yếu tay mềm!?”
Không Trí khinh miệt nói:
“Bối phận của ngươi suy ra cũng không hề thấp, lại nhiều lần đắc tội với Thiếu Lâm tự, thứ lỗi lão nạp không thể bàng quan.”
Chợt sắc mặt Thiên Nhu Thủy trở nên khó coi, gắt gao nhìn lấy Không Trí, có vẻ động khẩu bất thành lại muốn chuyển qua động thủ rồi.
Ngô Chính một bên nghe hai người này đấu khẩu cũng không khỏi ngạc nhiên, nguyên lai ả thiếu phụ này không hẳn là thiếu phụ như hắn tưởng nghĩ.
Từ ngoại hiệu “Xuân Cốc Đồng Lão” lại thêm lời nói của Không Trí, liền đã đủ cơ sở để xác định suy đoán của hắn hết tám chín thành là không sai.
Thiên Nhu Thủy chính là một lão nhân hoàn đồng, mặc dù hơi khó tin nhưng thế giới này vốn dĩ không gì là không thể xảy ra, xuất hiện những môn công phu khiến người sở hữu cải lão hoàn đồng cũng không phải là bất khả tư nghị.
“Công phu có thể khiến người ta cải lão hoàn đồng, có thể nào là…”
Ngô Chính trầm mặc nghiền ngẫm, dường như ẩn ẩn đã phát hiện được điều gì.
Song bầu không khí lúc bấy giờ nồng nặc mùi thuốc súng, hai luồng khí thế hùng hậu khác biệt giao phong, nhưng có vẻ Không Trí lại là người tỏ ra lép vế.
Trước đó, Không Trí đã bị Ngô Chính chọc giận đến mức phát hỏa phóng thích chân nguyên, điều này khiến lão tiêu hao không ít, chiến lực tất nhiên không thể đạt đến trạng thái đỉnh phong.
Lại nói Thiên Nhu Thủy xuất hiện rất đúng thời điểm, Ngô Chính cũng không cho rằng việc này chỉ là trùng hợp, nhất định là ả đã ẩn nấp quanh đây chờ đợi thời cơ của mình.
“Không Trí đại sư tuổi tác đã cao, cớ gì không trở về Thiếu Lâm tự mà an dưỡng lão niên, hà tất phải chấp nhất thế sự như vậy?”
Thiên Nhu Thủy nói.
“Không cần nhiều lời, ngươi hẳn là biết hậu quả cho việc này?”
Không Trí cường ngạnh uy hiếp, tuy nhiên chỉ càng làm nổi bật vẻ yếu thế của mình.
Nghe vậy, Thiên Nhu Thủy che miệng cười khúc khích, một hồi lại lạnh giọng nói:
“Ta đương nhiên minh bạch, bất quá chỉ chừng ấy hậu quả, ta tự nhiên gánh nhận được.”
Mục đích hai bên rất rõ ràng là muốn tranh giành “con mồi”, hơn nữa đã không thể thương lượng, chỉ còn cách dùng vũ lực để giải quyết.
Vừa dứt lời, Thiên Nhu Thủy liền phóng người lên không trung, động tác thuần thục uyển chuyển tựa như mây trôi nước chảy, vung lên song thủ trắng ngần tung ra nhất chưởng.
Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, Ngạo Dương Tựa Hỏa!
Hồng sắc chân khí ngưng tụ tại một điểm, hóa thành hình thù tiểu thái dương lao nhanh về phía Không Trí.
Mắt thấy một màn này, Không Trí không khỏi kinh ngạc, dường như đối phương vừa mới bắt đầu đã muốn kết thúc chiến đấu, uy lực một chưởng này quả thực kinh nhân.
Lấy trạng thái của lão bây giờ chính diện đối kháng với Thiên Nhu Thủy là không thể nào, bất đắc dĩ triển khai khinh công thối lui về sau.
Cổ hồng sắc chân khí hình thù tiểu thái dương kia không nhắm trúng mục tiêu, liền tự thân phát nổ rúng động cả chân không, một luồng dư chấn lan tỏa ra bốn phương tám hướng.
Bên ngoài vòng chiến, Ngô Chính cũng có thể rõ ràng cảm nhận được áp lực khủng khiếp mà Không Trí đang phải đối mặt, phong nhuận cuốn theo đất cát phà vào mặt khiến hắn có cảm giác nóng rát khó chịu vô cùng, đây cơ bản chỉ là dư chấn mà thôi, thử tưởng tượng nếu hắn đưa thân mình hứng chịu một chưởng này của Thiên Nhu Thủy, không biết có được toàn thây hay không.
Đang cảm khái chợt hắn phát hiện khoảng cách giữa mình và Không Trí đã giản ra đáng kể, trong lúc đó vị trí của Thiên Nhu Thủy bất giác đã rút ngắn lại khoảng cách với hắn.
“Nguyên lai mục tiêu của ả vẫn là ta a.”
Ngô Chính thầm cười khổ.
Hắn có thể nhận ra, Không Trí hiển nhiên không thể không hay biết.
Ngay khi dư chấn vừa tan đi, lão liền toàn lực triển khai khinh công, hoàn toàn bỏ qua Thiên Nhu Thủy mà lao về phía Ngô Chính.
Thế nhưng Thiên Nhu Thủy lại nhanh hơn một bước chắn phía trước Ngô Chính, lại tung ra một chưởng ngăn chặn Không Trí.
Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, Dượng Quan Tam Điệp!
Đối diện chưởng thế như chồng chất lên nhau giáng tới, Không Trí cắn răng cật lực huy động chân nguyên quán chú vào quyền đầu đối kháng.
Phục Hổ Quyền!
Oanh một tiếng vang dội, hai cổ chân khí triệt tiêu lẫn nhau đồng thời đẩy lui cả hai người.
Tình hình đại khái là bất phân thắng bại, tuy nhiên sau khi lui ra, Thiên Nhu Thủy lại gần hơn với vị trí Ngô Chính, còn Không Trí đã xa lại càng thêm xa.
Hơn nữa, trông sắc mặt Không Trí đã trở nên trắng bệch, hơi thở không còn ổn định, tuy không lãnh nhận thương thế nhưng đã có biểu hiện sắp kiệt lực.
“Xuân Cốc Đồng Lão lợi hại như vậy!?”
Ngô Chính kinh ngạc không thôi, hắn tất nhiên nhận ra một quyền vừa rồi của Không Trí chính là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm – Phục Hổ Quyền, ấy vậy mà không thể làm khó dễ được Thiên Nhu Thủy, điều này là nói công phu của ả cũng thuộc về mặt hàng thượng thừa có thể sánh ngang với tuyệt kỹ Thiếu Lâm, bởi vì xét về lực lượng hai bên đều không hề tỏ ra nhỉnh hơn.
“Đường đường là trụ trì Thiếu Lâm tự lại chỉ có chút bản lĩnh này? Thật khiến người ta thất vọng nha.”
Thiên Nhu Thủy châm chọc nói.