Mục lục
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng cúi đầu nhìn lại, bất tri bất giác Ỷ Thiên kiếm từ lúc nào đã biến mất khỏi tay nàng, đồng thời điểm linh quang từ phía đối diện, tỏa ra chói mắt, khiến nàng phải dùng tay che lại một phần mới có thể nhìn rõ được.

Thì ra, Ỷ Thiên kiếm lúc bấy giờ đã nằm trong tay Ngô Chính, còn thứ mà nàng đang nắm, thực chất chỉ là... không khí mà thôi.

“Không phải là Ỷ Thiên kiếm giả!? Ài, Triệu Mẫn bây giờ so với bốn năm sau quả thực là rất non nớt.” 

Ngô Chính nội tâm cảm khái.

Song hắn lại thu hồi Ỷ Thiên kiếm vứt vào trong hành trang hệ thống tính năng, lại thản nhiên cười nói:

“Đa tạ quận chúa thay ta trông coi Ỷ Thiên kiếm, bây giờ vật thì đã hoàn chủ, chúng ta xem như không ai nợ ai, ta khuyên quận chúa vẫn là trở về sơn trang đi thôi, ta và Huyền Minh nhị lão vẫn còn một số việc phải giải quyết.”

Triệu Mẫn hoa dung thất sắc, một màn xuất quỷ nhập thần vừa rồi khiến nàng kinh tâm không thôi, nếu Ngô Chính thực sự muốn hạ sát thủ, tin tưởng nàng lúc này đây đã là một cái xác chết.

Huyền Minh nhị lão sắc mặt lại càng khó coi hơn, hai người hợp lực cùng nhau, thế mà vẫn cam chịu hạ phong trước một tên thiếu niên hỉ mũi chưa sạch, quả thực là hết sức mất mặt.

Thế nhưng Huyền Minh nhị lão lại không hay biết, sở dĩ Ngô Chính có thể dễ dàng đẩy lui hai người như vậy, là vì Cửu Dương Chân Kinh có tính khắc chế rất mạnh mẽ đối với Huyền Minh Thần Công, tất nhiên là có thể đẩy lui hai người không quá khó khăn.

Mà tất cả sở học của Ngô Chính đều đã qua hệ thống cải biến, cho nên Huyền Minh nhị lão cũng vô phương có thể nhận ra, Ngô Chính lợi dụng đặc tính của Cửu Dương Chân Kinh để đối phó hai người.

“Công tử không thể lưu tình, bỏ qua cho hai người bọn hắn ư?”

Triệu Mẫn rất nhanh bình phục tâm tình, hạ giọng nói.

Ngô Chính nghe thế, đột nhiên trở nên trầm mặc, một hồi liền gật đầu đồng ý nói:

“Được thôi, trước đây ta vì sơ suất mà bại dưới tay Trượng Lộc Khách, bây giờ ta muốn một trận đấu công bằng với hắn, phân ra thắng bại một lần nữa, như vậy chuyện này xem như chưa từng xảy ra.”

“Quận chúa... thuộc hạ...”

Trượng Lộc Khách lúng túng nói.

Trước đây lão tự mình lãnh giáo qua độ xảo quyệt, vô liêm sỉ của Ngô Chính, hiển nhiên là minh bạch Ngô Chính sẽ không đơn giản mà giữ lời như thế, nhất định là đang âm mưu quỷ kế nào đó, khiến lão phải lãnh nhận hậu quả khôn lường.

“Bạch lão, chỉ là một trận đấu mà thôi, buông tay mà đánh là được, không cần phải sợ tiểu tử này.”

Hạ Bút Ông khờ khạo nói.

“Ngu ngốc, ngươi thì biết gì?”

Trượng Lộc Khách giận dữ vỗ đầu Hạ Bút Ông trách mắng.

“Tại sao lại đánh ta!?”

Hạ Bút Ông ngây ngô vò vò cái đầu nói.

“Hai người các ngươi im miệng cho ta!”

Triệu Mẫn buồn bực lớn tiếng quát lên.

Huyền Minh nhị lão bị Triệu Mẫn khiển trách, liền rụt đầu vào cổ im bặt, không dám hé miệng nói thêm nửa lời, chỉ dùng ánh mắt bất mãn nhìn nhau.

Ngô Chính thấy thế không khỏi hài hước, trong bụng hả hê cười to, hắc bạch lão nhân này đúng là rất sợ làm phật lòng Triệu Mẫn.

“Lão bạch ngươi có phải là sợ ta rồi hay không? Không dám cùng ta tái chiến!?”

Ngô Chính đắc ý vểnh mặt khiêu khích.

Dù sao một mình giao đấu với Huyền Minh nhị lão, Ngô Chính cũng không dám nắm chắc phần thắng, tìm cách giải quyết lần lượt từng người mới là kế sách chi thượng.

Trượng Lộc Khách nghe lời khiêu khích, vừa định lớn tiếng phản bác, lại bị Triệu Mẫn liếc mắt nhìn qua, ngay lập tức lấy tay bịt miệng, không dám phàn nàn.

Triệu Mẫn lại quay sang Ngô Chính, thu lại thần thái bực bội, khách khí cười nói:

“Quỷ Sát Kiếm Ma đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ, hẳn là sẽ không lừa một tiểu nữ nhi như ta chứ!?”

“Ngươi mà là nữ nhi!? Là rắn rết thì còn nghe được!”

Ngô Chính trong bụng kịch liệt phản bác, nhưng là ngoài mặt vẫn rất thỏa hiệp, hòa ái đối đáp:

“Ta tất nhiên sẽ không lừa dối tiểu nữ nhi như ngươi, nhất ngôn cửu đỉnh!”

Triệu Mẫn nghe thế bỗng nhiên có trực giác, “nhất ngôn cửu đỉnh” của hắn có gì hơi sai sai, rất không đáng tin. Nhưng rồi nàng vẫn là gật đầu đồng ý:

“Ta tin công tử nói lời sẽ giữ lời, lần này liền quyết định, để bạch lão lĩnh giáo cao chiêu của công tử.”

Hết cách, Ngô Chính biểu hiện thực lực quá mức khủng bố, ngoại trừ thỏa hiệp thì lúc bấy giờ nàng đã không còn biện pháp nào.

Phải biết, lấy tông sư thực lực trình độ, đứng giữa vạn quân vẫn có thể giữ mạng thoát khốn, chưa kể lúc này đây Lục Liễu sơn trang cũng chỉ có chưa đến trăm quân, mặc dù đều là tinh nhuệ xuất chúng, nhưng là... mới đó Ngô Chính đã chứng minh cho nàng thấy, hắn có thể hạ sát nàng bất cứ lúc nào, cho dù là Huyền Minh nhị lão đang đứng sau lưng, cũng vô phương có thể thay đổi sự thật này.

“Ngươi không biết, mình vừa có một quyết định rất đúng đắn a!”

Ngô Chính ý vị thâm trường cười nói. 

Quyết định có phần ngây ngô tin người này của Triệu Mẫn, để Ngô Chính vơi đi sát ý của mình, bằng không hắn còn có ý định tiêu diệt toàn bộ cao thủ đang ẩn nấp bên trong Lục Liễu sơn trang.

Điểm sát lục không phải là dễ kiếm, có cơ hội Ngô Chính nhất định sẽ tận tình tích lũy thật nhiều, hiển nhiên Lục Liễu sơn trang là một mục tiêu rất không tồi, chỉ cần giải quyết Huyền Minh nhị lão, tất cả những người còn lại ở đây đều là cá nằm trên thớt.

Nghe vậy, không hiểu tại sao Triệu Mẫn lại cảm thấy, lời này của Ngô Chính mới thực sự là đáng tin cậy.

“Công tử định chọn nơi nào làm chiến trường của hai người?”

Triệu Mẫn hòa khí cười nói.

“Không cần phiền toái như thế, ngay bây giờ và tại đây là được.”

Ngô Chính rất thiếu kiên nhẫn nói.

Hắn bỏ qua ý định tiêu diệt toàn bộ cao thủ ẩn nấp trong Lục Liễu sơn trang, nhưng lại không có ý định buông tha cho Thần Tiễn Bát Hùng và Huyền Minh nhị lão, triển khai chiến đấu ngay tại địa điểm này cũng là nhân tiện, đỡ phải tốn công hắn đi lại.

“Bạch lão, ngươi còn không mau đứng ra?”

Cảm thấy Ngô Chính tựa hồ rất không kiên nhẫn, Triệu Mẫn liền quay sang Trượng Lộc Khách nghiêm giọng ra lệnh.

“Quận chúa, thuộc hạ... tuân lệnh!”

Trượng Lộc Khách thần sắc hãm hiu tựa như cá nằm trên thớt, buồn rầu đi lên phía trước, lúc này trông thấy vẻ tự cao tự đại của Ngô Chính, ngay lập tức liền lấy lại tinh thần, ánh mắt mười phần bất thiện khóa chặt thân ảnh Ngô Chính.

Đồng thời điểm, Triệu Mẫn và Hạ Bút Ông hiểu ý, lùi về sau thật xa, nhường lại sân khấu cho hai người nhân vật chính hôm nay.

“Tiểu tử, đừng tưởng rằng võ công tịnh tiến chút ít, liền có thể nắm chắc phần thắng của mình, cẩn thận lật thuyền trong mương!”

Trượng Lộc Khách hung hăng cảnh cáo.

“Sao ngươi không mạnh miệng như lần trước, khẩu khí tựa hồ rất không giống ngươi a.”

Ngô Chính lại vênh mặt châm biếm.

Trêu chọc khiêu khích đối thủ, bất chấp người đó là ai, chính là sở thích không thể bỏ được của Ngô Chính. Đối với hắn mà nói thì phương thức này vẫn rất hữu hiệu, đối phương càng nóng giận, phán đoán trong chiến đấu càng kém đi một ít. Cao thủ giao chiêu, bất cứ một yếu tố nào cũng có thể ảnh hưởng đến chiến cuộc. Dĩ nhiên hắn phải thật tốt tậng dụng ưu thế miệng lưỡi của mình mới đúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK