- Ý ngươi là sao mau nói rõ!?
Xung Hư đạo trưởng trong lòng đang cực kỳ kinh hãi giọng điệu gấp gáp nói, là ai, là lực lượng nào đủ để nuốt trọn giang hồ khiến tất cả đều suy tàn!? Nhưng tại sao Thiếu Lâm tự là duy nhất vẫn còn tồn tại cơ chứ? Đây là muốn nói Thiếu Lâm tự có liên quan đến việc giang hồ toàn bộ sẽ suy thoái sao?
- Ha ha, ngươi không biết được, vĩnh viễn cũng không thể minh bạch, ha ha... vô dụng, ta có làm gì chăng nữa cũng vô dụng, ha ha...
Thanh Hư, Thành Cao hai người đã hoàn toàn đã trở nên điên khùng thần trí không một chút minh mẫn cười nói, trong lời nói cũng không đầu không đuôi lúc này lúc kia không thể lý giải nổi bọn hắn đang muốn nói cái gì.
- Mang hai người bọn hắn giam lại đi thôi, ai...
Xung Hư đạo trưởng nhìn hai người bọn hắn trở nên khùng điên trong lòng nhắm nháp đủ loại tư vị không thể kể rõ bên trong, ngậm ngùi ra lệnh để người mang hai tên sư đệ giam lại, lúc này thần sắc lo âu trên gương mặt không một chút giảm bớt, ngược lại càng là tăng thêm.
- Sự việc này liên quan đến Thiếu Lâm tự tuyệt đối không chỉ đơn thuần là muốn thống nhất giang hồ, nhưng cũng có thể Thanh Hư, Thành Cao hai người này giả vờ thần trí không minh mẫn tung hỏa mù cho chúng ta!?
Phong Thanh Dương một bên lắng nghe trong lòng cũng là cực kỳ kinh hãi mở miệng nói, tuy nói là có thể hai tên kia tung hỏa mù, nhưng cũng không thể không đề phòng, trong lời của bọn hắn mập mờ có thể nghe được tóm gọn có thể hiểu là: “Giang hồ sẽ suy thoái toàn bộ, Thiếu Lâm tự còn tồn tại, hoặc là đầu nhập hoặc là suy tàn!”, một lời cảnh báo vô cùng điên cuồng đến mức khó có thể mà tin tưởng được.
- Bọn hắn hiện tại chắc chắn cũng biết mình không có khả năng đào thoát không thể lại tiếp tục nói dối chúng ta, tuy nói là phản đồ nhưng thời gian mấy chục năm chung đụng ta cũng có thể hiểu được phần nào tính cách của hai người bọn hắn, nhất định bên trong là có ẩn tình mới khiến hai người bọn hắn làm như vậy.
Xung Hư đạo trưởng tin tưởng rằng Thanh Hư, Thành Cao không nói dối mở lời biện giải, dù sao mấy chục năm đồng môn sư huynh đệ không thể nói không hiểu là không hiểu, nhất là khi bọn hắn thần trí không còn tỉnh táo, không thể nào lại muốn tiếp túc sai lầm không biết hối cãi trừ phi là có thứ gì đó bắt buộc khiến bọn hắn phải làm như vậy.
- Ài, ta nghe được cảnh báo từ Tiếu Diện Huyết Ma tiểu tử kia mới cố ý tìm hiểu một chút, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến mức này.
Phong Thanh Dương dù tuổi đã rất lớn không còn chú ý đến sự đời nhưng là lần này nhận được tin tức quá mức chấn động không thể không khiến hắn kinh hãi ra mặt, cho dù không quan tâm cách mấy nhưng là một khi liên quan đến toàn bộ giang hồ thì chỉ cần là người trong giang hồ, hoặc đã từng trong giang hồ thì mấy ai mà không có các mối quan hệ phức tạp rắc rối dây mơ rễ má không thể thoát ra, Phong Thanh Dương bản thân trách nhiệm vẫn là còn một cái Hoa Sơn kiếm phái a.
- Tiếu Diện Huyết Ma tên quái nhân kia? Không phải tiền bối cùng hắn có khuất mắt ân oán hay sao?
Xung Hư đạo trưởng cũng là rất kinh ngạc nói, không phải là Tiếu Diện Huyết Ma ở Lưu phủ tàn sát Ngũ Nhạc hay sao? Sao có thể lại hữu nghị cung cấp thông tin?
- Gọi hắn là quái nhân cũng đúng, hắn chân tâm tuy là có đạo lý nhưng cách làm lại hoàn toàn sai, nhưng là suy cho cùng thì cũng là đám hậu bối của ta bị lợi ích khuất mắt mới dẫn đến thảm trạng như vậy, ta cũng không có lý do để bênh vực a.
Nhắc đến Tiếu Diện Huyết Ma danh tự Phong Thanh Dương trong lòng rất bất đắc dĩ, Phong Thanh Dương tuy là rất thưởng thức nhưng cũng là rất phản cảm cách làm của hắn, vì bảo vệ một nhà ba người mà chống đối toàn bộ giang hồ là đủ dũng khí, đủ nghĩa khí, đủ điên cuồng bất chấp, nhưng cũng là quá hiếu sát, quá tàn nhẫn, quá huyết tính khát máu, tuy là đáng khen nhưng cũng là rất đáng trách không thể không bất đắc dĩ.
- Ài, đúng là đáng khen mà đáng trách, chỉ là Tiếu Diện Huyết Ma tên quái nhân này chắc chắn biết được ít nhiều ẩn tình bên trong, bằng không cũng không muốn nhắc nhở cho tiền bối a.
Xung Hư đạo trưởng thở dài nói, nhưng cũng không quên nói ra suy đoán của mình, dù sao trong lúc không ai hay biết tại sao Tiếu Diện Huyết Ma lại nhắc nhở Phong Thanh Dương!? Hắn gần đây cũng chưa từng xuất hiện rất không giống với tính cách bá đạo ngông cuồng của hắn trước nay, tuyệt đối là Tiếu Diện Huyết Ma từ trong bóng tối đang muốn làm một chuyện gì đó, không có khả năng hắn không dám xuất hiện trên giang hồ, cũng giống như sự kiện ở Lưu phủ cách đây không lâu mặc dù tụ tập rất nhiều các thế lực trong giang hồ không phải là hắn vẫn dám xuất hiện đấy sao?
- Nói vậy cũng không sai, nếu có thể gặp lại hắn ta cũng muốn đối chứng suy đoán của mình, chỉ là hắn hành tung thất thường không dễ tìm được a.
Phong Thanh Dương trầm ngâm nói, hiện nay toàn bộ giang hồ khắp nơi thế lực muốn truy sát Tiếu Diện Huyết Ma nhưng mãi vẫn không tìm được hắn, Phong Thanh Dương một thân một người quả thật sức người có hạn chỉ có thể hữu tâm vô lực.
- Ta nhớ ra, Mạc Đại tiểu tử kia quen biết Tiếu Diện Huyết Ma nhất định là biết tung tích của hắn, hơn nữa Lệnh Hồ Xung cũng từ ta mà... nhất định là Lệnh Hồ Xung hồ đồ xúc động đi tìm hắn, Tiếu Diện Huyết Ma tuy là thưởng thức tiểu tử Lệnh Hồ Xung nhưng là lấy hắn tính cách có thể sẽ không kiên nhẫn...
Phong Thanh Dương tựa hồ tự dưng nhớ ra chuyện gì đó bật thốt nói, đương lúc muốn tìm Tiếu Diện Huyết Ma đối chứng lúc này lại đoán được Lệnh Hồ Xung có thể cũng muốn tìm kiếm hắn, nếu như không nhanh chân lấy tính cách nông nổi của Tiếu Diện Huyết Ma có khi sẽ không đủ kiên nhẫn mà sát hại Lệnh Hồ Xung mất.
- Là Mạc Đại tiên sinh chưởng môn Hành Sơn kiếm phái sao? Tiền bối yên tâm tên quái nhân kia tâm tính mặc dù có chút tiêu cực nhưng cũng không giết người vô tội vạ, chắc sẽ không làm khó Lệnh Hồ Xung tiểu đồ tôn một cái hậu bối, việc cấp bách vẫn là đi tìm Mạc Đại tiên sinh kia a.
Xung Hư đạo trưởng một bên an ủi khuyến nghị biện pháp cấp bách hiện tại, Phong Thanh Dương tựa hồ là quan tâm quá mà loạn, dù sao Lệnh Hồ Xung tính ra cũng là hắn truyền nhân không thể không quan tâm, nhưng là một bên Xung Hư đạo trưởng ngoài cuộc vẫn rất tỉnh táo nhắc nhở.
- Người nói đúng, ta trước đến Hành Sơn một chuyến, xong việc lại muốn tiếp tục cùng ngươi suy tính.
Phong Thanh Dương tựa hồ ẩn thế quá lâu quên mất cáo từ lời nói, dứt câu đã tự mình thi triển khinh công gấp gáp rời đi Võ Đang sơn.
- Ài, ta cũng không được nhàn rỗi, tiếp đến lại muốn đi nước cờ nào mới tốt đây...
Xung Hư đạo nhìn theo bóng lưng Phong Thanh Dương ly khai cũng không để ý, một tay động tác xoa bóp huyệt thái dương lại muốn suy tính làm sao đối với Thiếu Lâm tự, Võ Đang phái hiện tại đã bị dồn đến bước đường cùng để Xung Hư đạo trưởng cũng rất muốn liều lĩnh một phen, nhưng là trước hết vẫn phải có cơ sở nhất định mới được, nhất là sau khi nghe Thanh Hư, Thành Cao hai người mơ mơ hồ hồ cảnh báo.
()
Phải nói Thiếu Lâm tự một bước hủy hoại thanh danh Võ Đang phái tuy không phải là quá vi diệu nhưng là đã được chuẩn bị chu toàn từ rất lâu, có thể năm năm mười năm thậm chí hai mươi ba mươi năm cũng không ai biết được, trong khi Võ Đang phái Xung Hư đạo trưởng mất một khoảng thời gian thật dài lúc bấy giờ vẫn còn đang bỡ ngỡ không hay không biết lo lắng giữ gìn mối quan hệ hảo hữu giữa hai bên không để trở mặt, nào ngờ Thiếu Lâm tự bề ngoài mạo giả chính nhân quân tử nhưng thực chất lại là tiểu nhân bỉ ổi bất chấp thủ đoạn dơ bẩn lén lút đâm một kiếm thật sâu trọng thương Võ Đang phái từ phía sau, dù là ai cũng vô phương đề phòng mà tránh né a.
Lúc bấy giờ trong tay bắt được phản đồ nhưng thần trí không còn minh mẫn cũng chưa chắc có thể rửa sạch thanh danh cho Võ Đang phái được, lại nói thanh danh một khi bị vấy bẩn đó chính là muôn đời cũng rửa không sạch, cũng giống như Minh giáo xưa kia dù cho làm bao nhiêu việc tốt cho bách tính nhưng mãi đến hiện nay Nhật Nguyệt thần giáo còn không phải vẫn luôn là tà ma ngoại đạo đấy sao? Như vậy có thể thấy Võ Đang phái dù là rửa sạch lần này nhưng chỉ cần Thiếu Lâm tự lại có động tác tin tưởng dễ dàng lại có thể khiến Võ Đang thân bại danh liệt.