Lại nói Ngô Chính cũng rất muốn dấy lên mâu thuẫn với Phong Thanh Dương, đồng thời cũng là thuận tiện cho Ngô Chính muốn sau này khiêu chiến Phong Thanh Dương.
Tất nhiên lấy tính cách của Phong Thanh Dương cho dù không có mâu thuẫn cũng sẽ chấp nhân luận bàn như một sự tôn trọng đối với đối thủ cùng cảnh giới, nhưng là đối với Ngô Chính chiến đấu hình thức như vậy thật là vô nghĩa, trong chiến đấu vẫn còn giữ lễ cũng chẳng khác nào là tiểu hài tử ẩu đả sau đó hòa giải, rất không thú vị lại còn rất khó phân ra cao thấp, ngoài việc tiêu tốn thời gian cũng chẳng được thêm ích lợi gì.
Phải biết kinh nghiệm đối chiến của Ngô Chính đều là luyện ra từ trong sinh tử, không phải tự nhiên mà thành, còn nhớ khi hắn đối chiến với hai tên cẩm y vệ tuyệt đỉnh sơ kỳ cao thủ, hắn có thể giết được Tiêu Chỉ Thiên không phải là bởi vì chênh lệch lực lượng mà là từ kinh nghiệm tác chiến phong phú ưu thế, Ngô Chính làm được như thế có phần công lao là nhờ ngộ tính bất phàm nhưng không phải chỉ là đơn thuần như vậy, phần lớn công lao chính từ bên trong rằn lanh sinh tử mà nghiệm ra.
Bởi vậy nếu muốn chiến lực lại có vượt bậc tiến bộ, trừ phi lại có ai đó tiếp tục thúc ép hắn rơi vào tuyệt cảnh, từ nơi tận cùng tuyệt vọng tự mình vùng vẫy thoát ra mới có thể lại lĩnh ngộ thêm nhiều thứ mới mẻ, bằng không dù là cùng Phong Thanh Dương giao đấu nhưng nếu chỉ là luận bàn giữ lễ thì ngoại trừ giúp hắn đi thêm một bước hoàn thành chính tuyến nhiệm vụ, ngoài ra không còn động lực nào khác.
Tuy nhiên Phong Thanh Dương dường như không muốn tặng cho Ngô Chính một cơ hội thật tốt như thế, vẫn giữ phong thái tiền bối bao dung tất cả không để ý đến những tiểu tiết nhỏ nhặt, nhưng hành động của hắn trong mắt Ngô Chính dù là vô tình hay hữu ý đều đã được nhận định Phong Thanh Dương chính là một con “cáo già” không sai.
- Lệnh Hồ Xung!?
Phong Thanh Dương nghe xong lời nói không khỏi phải kinh nghi, Lệnh Hồ Xung làm người khẳng khái hào sảng rất được Phong Thanh Dương thưởng thức, cũng âm thầm từ trong bóng tối quan sát hắn từ rất lâu, nhưng từ sau sự kiện Phúc Châu lại không còn nghe tung tích, Phong Thanh Dương còn tưởng rằng Lệnh Hồ Xung cũng khó thoát khỏi bi kịch lần đó, nhưng lúc này Phong Thanh Dương lại nghe được từ miệng Tiếu Diện Huyết Ma gián tiếp khẳng định Lệnh Hồ Xung còn sống!? Phải chăng là tiểu tử Lệnh Hồ Xung này làm người rất không tồi được Tiếu Diện Huyết Ma thưởng thức, tha cho hắn một cái mạng!?
- Tiểu hữu, ngươi nói như vậy là Lệnh Hồ Xung còn sống!?
Phong Thanh Dương thần sắc hiếm có kinh ngạc, phải nói Hoa Sơn kiếm phái bây giờ toàn bộ cao tầng đều bị tiêu diệt chỉ còn lại một đám người tam lưu nhị lưu tầng thứ, nếu Lệnh Hồ Xung vẫn còn sống sót như vậy Hoa Sơn kiếm phái tuy không dám chắc sẽ có cơ hội ngẩng đầu, nhưng là sau khi Phong Thanh Dương tuổi già đã đến giới hạn không thể làm gì hơn, chí ít vẫn còn có một Lệnh Hồ Xung chống đỡ cho Hoa Sơn kiếm phái tồn tại.
- Không sai, tiểu tử này rất không tệ, ta vẫn là không muốn xuống tay với hắn a.
Không để Phong Thanh Dương thất vọng, Ngô Chính cũng không muốn che giấu, dù sao Lệnh Hồ Xung bi kịch môn phái là do một tay Ngô Chính làm ra, Lệnh Hồ Xung lần này có thể nhặt lại được cái mạng cũng là nhờ duyên phúc của hắn tình cờ kết giao với Ngô Chính khi còn ở Thiên Thanh Lâu, cũng thật may cho Lệnh Hồ Xung khi đó Ngô Chính thay đổi kế hoạch trong phút chót, bằng không không biết Lệnh Hồ Xung lúc này biết chừng đã bị biến thành một con “tửu ma”, không còn một chút ý chí muốn sống sót.
- Ta vẫn phải đa tạ tiểu hữu nương tay với hắn a, các ngươi cũng theo ta trở về đi thôi!
Nhận được lời khẳng định của Ngô Chính, để Phong Thanh Dương phần nào cũng nhẹ nhõm trong lòng, lại hướng về phía đám người Hoa Sơn kiếm phái đang bị Ngô Chính chấn nhiếp kia thúc giục trở về tránh để Ngô Chính bỗng nhiên không vui lại tự dưng đổi ý.
Lại nói Hoa Sơn kiếm phái đám người sau khi trông thấy Phong Thanh Dương bực này tiền bối cũng phải nhường nhịn Ngô Chính đến mấy phần, khiến bọn hắn tâm can đã gần như tuyệt vọng lúc này nghe được lời nói đương nhiên sẽ không dám chậm trễ, cấp bách từ phía hậu phương Ngô Chính rón rén trở về bên cạnh Phong Thanh Dương.
Tuy nhiên ngay khi bọn hắn đưa lưng về phía Ngô Chính, ngay lúc này bỗng nhiên hai đạo kiếm khí sắc bén linh hoạt nhắm về Hoa Sơn kiếm phái hai tên trung niên lẫn trong đám người, chớp mắt chưa đến nửa giây chỉ thấy bọn hắn hai người thần sắc vẫn không hay biết chuyện gì xảy ra, đôi chân đã quỵ xuống đất, lại theo quán tính toàn thân ngã nhào về phía trước.
Đã chết!
- Ngươi!? Tiểu hữu, ngươi là không giữ lời?
Phong Thanh Dương không kịp đề phòng đến lúc phát giác đã thấy hai tên hậu bối Hoa Sơn kiếm phái này chỉ còn là hai cái thi thể, lúc bấy giờ không giữ được vẻ bình thản trên gương mặt, vô cùng phẫn nộ bộc phát khí thế hướng về phía Ngô Chính, nghiêm giọng chất vấn.
Đám người Hoa Sơn kiếm phái còn lại trông thấy đồng bạn thi thể, lúc này đã điên cuồng kinh hãi thật nhanh chạy về phía hậu phương Phong Thanh Dương, khép nép dáng người bám lấy trường bào nấp ở sau lưng.
- Ha ha... ta nói không giết Hoa Sơn kiếm phái người, chứ không phải là sẽ tha cho hai tên gián điệp Thiếu Lâm tự này, Phong Thanh Dương tiền bối còn cần phải đa tạ ta giúp ngươi trừ khử họa ngầm a, nếu ngươi không tin có thể tự mình trở về điều tra thực hư ắt sẽ rõ, ta tin lấy bản lĩnh của ngươi chắc sẽ không thành vấn đề.
Đúng vậy, từ khi đặt chân đến Lưu phủ Ngô Chính đã có thể nhìn ra được thân phận của hai tên gián điệp này, kể đến cũng là tình cờ năm năm trước đây Ngô Chính bắt gặp được bọn hắn còn đang trên đường tiếp cận Ngũ Nhạc kiếm phái, Ngô Chính dù là nhiều lần đích thân điều tra hướng đi của bọn hắn nhưng sau đó lại mất hẳn đi tung tích, nếu không phải là tình cờ vậy thì không sai chính là Thiếu Lâm tự cố ý tung hỏa mù khiến Ngô Chính lạc mất dấu vết, nhưng mà ai có ngờ năm năm sau trong tình cảnh như thế này lại để hắn bắt gặp được.
Hai tên này không ai khác chính là Huyền Lỗ và Mã Phàm, sau khi Ngô Chính rời đi Hắc Long trại lưu lạc đến một tòa thành tình cờ lại gặp được bọn hắn, phải nói sau năm năm trôi qua Huyền Lỗ, Mã Phàm hai người cũng đã đạt được nhị lưu đỉnh phong tu vi, nếu không có Ngô Chính vạch mặt lúc này không nghi ngờ trong tương lai gần một ngày nào đó khi Hoa Sơn kiếm phái đang trong tình cảnh thiếu vắng nhân tài, bọn hắn hai người chính là người thâu tóm quyền lực từ bên trong.
Lại nói nếu không có sự kiện Ngô Chính xuất hiện ở đây lần này, biết chừng Ngũ Nhạc cũng sẽ bị Thiếu Lâm tự dần dà kiểm soát trong lòng bàn tay, đương nhiên Ngô Chính sẽ không ngu ngốc đến mức tin tưởng rằng Thiếu Lâm tự sẽ chỉ cài người gián điệp bên trong Hoa Sơn kiếm phái, chỉ là đã trôi qua năm năm Ngô Chính cũng vô phương phân biệt đâu là người Thiếu Lâm tự, đâu là Ngũ Nhạc kiếm phái người, tốt nhất vẫn là giết quách toàn bộ, tránh hậu hoạn sau này vượt tầm kiểm soát.
- Được, nếu đúng là như vậy ta trước vẫn là đa tạ tiểu hữu, chúng ta đi thôi!
Phong Thanh Dương tất nhiên sẽ không ngu ngốc trở mặt với Ngô Chính lúc này, dù không biết rõ câu chuyện thực hư là như thế nào, nhưng không nghi ngờ nếu vừa rồi Ngô Chính muốn giết chết toàn bộ Hoa Sơn kiếm phái người Phong Thanh Dương cũng chỉ có thể đứng nhìn không kịp trở tay, một đạo kiếm khí tuyệt luân như thế dù Phong Thanh Dương tự mình chống đỡ cũng phải chật vật một phen không chừng, lại nói nếu như đó không phải là toàn bộ thực lực của Ngô Chính vậy thì... cũng quá điên cuồng đi!
Hơn ai hết Phong Thanh Dương minh bạch thực lực của hắn lúc này, nếu là thời kỳ đỉnh phong chưa chắc mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng đơn giản như vậy, nhưng là hiện tại hắn phát huy chưa đến bảy tám phần mười chiến lực lại cùng lúc đối mặt với hai cái tuyệt đỉnh hậu kỳ cao thủ, không cần phải bàn cãi, Phong Thanh Dương đã biết rõ kết cục.
Hơn nữa tuy nói Phong Thanh Dương quy ẩn giang hồ không quan tâm đến thế sự, nhưng khoảng thời gian gần đây tái xuất giang hồ cũng biết được ít nhiều thế cục hiện nay diễn biến, mà Ngô Chính cũng không có lý do để nói dối hắn, trước hết vẫn là phải trở về điều tra xác minh thực hư ra sao.