Cứ thế mãi miết cước bộ không dừng một khắc từ khi trời còn sáng tỏ cho đến khi trăng treo trên đầu, hai người vừa đi vừa trò chuyện cảm giác không thấy buồn chán mệt mỏi ngược lại tâm trạng trở nên rất thư thái xem như đây là một cuộc dạo chơi thâu đêm.
Dù sao lấy Ngô Chính và Đông Phương Bạch tu vi đạt đến cảnh giới này đã có thể nhiều ngày không cần ngủ nghĩ ăn uống vẫn có thể trụ được rất lâu.
Hơn nữa thỉnh thoảng bị rơi vào hoàn cảnh này lại còn chỉ có hai người một chàng một nàng một đường trò chuyện mua vui liền cảm thấy cho chút thích thủ, rất không tồi.
Mặc dù là quên bẽn mất nhưng thời gian vẫn luôn trôi đi, chớp mắt mặt trời đã lại lên cao, Ngô Chính hai người đi thêm vài bước lúc bấy giờ nghe thấy từ đằng xa tựa như có tiếng la hét đánh nhau.
Keng keng keng...
Hai người càng đi tới càng nghe rõ hơn âm thanh binh khí va chạm lẫn nhau và tiếng gào thét thảm thiết vang vọng từ phương hướng phía trước.
Ngô Chính tỏ ra rất hứng thú đồng thời quay sang Đông Phương Bạch nói:
“ Có trò hay để xem, chúng ta nhanh chân một chút ”
Đông Phương Bạch thì ngược lại có vẻ nhàm chán, nhưng vẫn là gật đầu không phản đối.
Hai người cước bộ tăng tốc triển khai khinh công nhanh chóng đã trông thấy quang cảnh phía trước là bờ sông lưu rộng lớn.
Trên sông có hai chiếc thuyền cùng đậu vào bờ, chiến thuyền to lớn phất phới lá cờ tam giác từ dấu hiệu có thể biết được đây hẳn là chiến thuyền của người Mông Cổ, gần đó cũng có một cái thuyền nhỏ đánh cá đã cập vào bờ.
Lúc bấy giờ một đoàn người Mông Cổ đang vây giết một cái hán tử đang che chắn trước mắt một nữ hài nhi.
Nhìn cạnh đó một vài thi thể trang phục người hán rải rác trên bờ sông, có người còn đang trôi nổi trên mặt sông liền có thể đoán được tình huống là như thế nào.
Một tên người Mông Cổ giữ tợn quát lên:
“ Để ta xem xem các ngươi còn chạy được đi đâu! ”
Che chắn trước nữ hài nhi sau lưng, hán tử bất khuất đáp lời:
“ Hừ, các ngươi hiếp người thật quá đáng, ta còn là không sợ đám người Mông Cổ các ngươi ”
Tên người Mông Cổ giữ tợn cười to quát lên:
“ Ha ha, huynh đệ xông lên giết chết bọn hắn! ”
Tức khắc đám người Mông Cổ có hơn mười người trên tay giơ đao hung hăng xông tới người hán tử bất khuất kiên cường kia.
Đúng lúc này Ngô Chính bỗng nhiên phóng người bay đến, chỉ thủ nhanh chóng súc thế đánh ra nhất đạo kiếm khí tấn công về phía bọn người Mông Cổ.
Lục Mạch Thần Kiếm, Thương Dương Kiếm!
Kiếm khí linh hoạt sắc bén ngang dọc uốn lượn trong phút chốc liền đã cướp đi sinh mạng của bọn người Mông Cổ hung hăn tàn bạo kia không một chút khó khăn.
Hơn mười cái thân hình người Mông Cổ tự dưng bất động vẫn còn giữ nguyên tư thế một tay giơ đao nhắm về phía hán tử đang che chắn nữ hài nhi kia, có thể trông thấy trên thần sắc của bọn hắn một vẻ kinh hoàng không thể hiểu nổi là chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng rồi một khắc sau đó đồng loạt toàn bộ lật đật nghiên vẹo ngã xuống mặt đất, triệt để đã trở thành một trong những cái xác chết lăn lóc trên mặt đất.
Hán tử trông thấy tình cảnh lúc này không khỏi phải kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, nhìn lại thân ảnh thiếu niên xuất hiện trước mắt khiến hắn không thể tưởng tượng nổi được người vừa chớp mắt giết chết bọn người Mông Cổ cứu giúp lấy hắn lại chỉ là một cái thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi!?
Thất thần chốc lát, hán tử trung niên liền mang theo nữ hài nhi bên cạnh tiến đến đối diện Ngô Chính, chấp tay bày tỏ cảm kích nói:
“ Đa tạ thiếu hiệp ra tay tương trợ, tại hạ Thường Ngộ Xuân, không biết cao danh quý tính của thiếu hiệp là gì, để tại hạ ngày sau lại tìm đến báo đáp! ”
Ngô Chính nghe lấy danh tự của tên trung niên hán tử liền có chút sững sốt, Thường Ngộ Xuân không phải là nhân vật bên trong “ Ỷ Thiên Đồ Long Ký ” sao!?
Hơn nữa từ chiếc thuyền đánh cá cập bờ cho đến hoàn cảnh diễn ra lúc bấy giờ chẳng phải là muốn nói nữ hài nhi có phần nhút nhát khép nép sau lưng Thường Ngộ Xuân kia chính là Chu Chỉ Nhược!?
Ngô Chính chắc chắn với phán đoán của mình, trong võ hiệp kim dung truyện tình cảnh này là thể sai được, hơn nữa chắc chắn Trương Tam Phong hẳn là đã xuất hiện ở đây, nhưng là đang ẩn nấp ở đâu đó để quan sát sao!?
Bỏ qua tạp niệm sau đầu, Ngô Chính quay sang Thường Ngộ Xuân thành thật đáp lời:
“ Không cần đa tạ, ta là cứu nữ hài nhi kia, không phải ngươi ”
Ngô Chính là đang thành thật, hắn vốn dĩ chỉ đến xem kịch hay mà thôi không phải là thánh nhân đến cứu người.
Nhưng là khi trông thấy nữ hài nhi đáng thương kia vô tình lại để Ngô Chính nhớ đến Trương Hinh Nhi trước kia là như thế nào bị kẻ xấu hãm hại, khiên hắn trông phút chốc không thể trơ mắt đứng nhìn bi kịch đó lại diễn ra một lần nữa cho nên mới cứu hai người này một mạng.
Chỉ là Ngô Chính làm việc có chút thừa thãi, nếu đã xác định từ trước thế giới này chính là “ Ỷ Thiên Đồ Long Ký ” bên trong liền không cần Ngô Chính ra tay cũng sẽ có người khác thay hắn làm thánh nhân.
Đông Phương Bạch trên một cành cây dừng chân quan sát lúc này chậm rãi tiến đến bên cạnh Ngô Chính.
Trông thấy Thường Ngộ Xuân lại muốn miệng nói cái gì đó với mình, Đông Phương Bạch không có hứng thú nghe, nhàn nhạt nói:
“ Không cần để ý đến ta ”
Thường Ngộ Xuân nghe vậy không khỏi lại cảm khái một cái thiếu niên đi cùng với một cái thiếu nữ cả hai tính cách đều có chút kỳ quái.
Nhưng rồi nhớ đến Ngô Chính là muốn cứu giúp nữ hài nhi sau lưng, liền quay sang nhìn nữ hài nhi nói:
“ Mau đến đa tạ vị thiếu hiệp này, là hắn đã cứu chúng ta ”
Nữ hài nhi trên mặt nhem nhuốc nước mắt dàn dụa cùng tựa hồ đã trải qua sự việc khiến nàng quá mức thương tâm.
Nghe lời Thường Ngộ Xuân thúc dục, nữ hài nhi không còn nấp sau lưng nhút nhát tiến đối diện Ngô Chính, thều thào nói:
“ Đa tạ ca ca cứu mạng... ”
Trông thấy nữ hài nhi khiến Ngô Chính nhớ đến chuyện cũ có phần thương tâm, nhìn về phía nữ hài nhi trong ánh mắt đượm vẻ trìu mến, hơi khom lưng đặt tay xoa đầu nàng, gật đầu ôn hòa nói:
“ Ngươi tên là gì? ”
Nữ hài nhi được xoa đầu tựa hồ có chút thích thú, cảm nhận được Ngô Chính thiện tâm để nàng không còn rụt rè, có hơi cười gượng đáp:
“ Tiểu nữ là Chu Chỉ Nhược, còn không biết ca ca danh tính? ”
Nữ hài nhi này thật đúng là Chu Chỉ Nhược một cái nhân vật tương tự như Đông Phương Bạch có số phận bi thảm đáng thương, lại là một cái bi kịch không đáng phải diễn ra.
------*-*------
Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.