Cô ôm cậu bé vội vàng rời khỏi kho hàng, bước nhanh ra phía cửa chính.
Cậu bé đang sốt cao, phải đưa đi bệnh viện ngay. Nếu không sẽ nguy hiểm.
- --
Nhưng khi vừa đến gần cửa kho, một lực cản vô hình bất ngờ giữ chân cô lại, khiến cô không thể bước ra ngoài.
Đường Khê sững người, thử thêm vài lần nữa nhưng không thể bước qua ngưỡng cửa.
"Chẳng lẽ cậu bé này không thể rời khỏi kho hàng?"
Cô lẩm bẩm một mình, thử đặt cậu bé xuống đất và bước ra ngoài, lần này thì không có gì cản trở.
Đúng là như vậy.
Cô quay lại, bế cậu bé vào bên trong kho.
Nhìn quanh, kho hàng chẳng có thứ gì cần thiết để xử lý tình huống này.
Đường Khê liếc đồng hồ, tính toán.
Còn kịp, giờ vẫn chưa quá muộn, các cửa hàng bên ngoài chắc vẫn còn mở.
Cô đặt cậu bé nằm ngay ngắn trên chiếc ghế dài trong kho, rồi nhanh chóng bắt taxi đến một trung tâm thương mại gần đó.
- --
Đầu tiên, cô ghé vào một cửa hàng quần áo trẻ em, mua đủ một bộ đồ từ trong ra ngoài.
Tiếp đó, cô vào khu vực đồ gia dụng, lấy thêm một chiếc máy sấy tóc.
Tóc dài như thế này mà không sấy khô sẽ rất dễ cảm lạnh, sốt càng nặng hơn.
Rời khỏi trung tâm thương mại, cô tạt qua tiệm thuốc bên cạnh, mua thêm thuốc hạ sốt và thuốc cảm.
Khi Đường Khê quay lại kho hàng, Cố Tử Dật vẫn nằm im trên ghế dài, không hề cử động.
Cô vội bước tới, lấy bộ quần áo mới mua thay cho cậu bé.
Cậu bé khoảng bốn, năm tuổi, người còn nhỏ nên không quá nặng nên một mình Đường Khê vẫn xoay xở được.
Cô treo bộ quần áo ướt của cậu lên một góc. Với nhiệt độ hiện tại, chắc chỉ cần một ngày là khô.
Sau đó, Đường Khê cầm máy sấy mới mua, thả mái tóc búi tròn của cậu bé xuống và cẩn thận sấy khô.
Tiếp theo, cô lấy ra một viên thuốc hạ sốt từ hộp thuốc vừa mua, hòa với chút nước rồi khéo léo đút cho cậu uống.
Xử lý xong mọi việc, cô phủi tay, liếc nhìn đồng hồ. Trong đầu chợt nghĩ, không biết tối nay Cố Hành Chu có đến không.
Nhưng hôm nay xuất hiện thêm một đứa trẻ từ hệ thống, cô cũng tò mò không biết liệu hệ thống này có thể đưa nhiều người từ các thời không khác nhau đến đây cùng lúc không.
Cô quay lại nhìn Cố Tử Dật, cậu bé vẫn đang say ngủ trên ghế dài, trông rất ngoan ngoãn. Nhưng tiếng bụng réo lên nhắc nhở cô rằng cả ngày nay chưa ăn gì.
Dù Cố Hành Chu có đến hay không thì cô cũng chẳng thể rời đi, đành phải ở lại đây trông chừng.
- --
Mở điện thoại lên, cô vào app đặt đồ ăn và tìm đến quán nướng mà mình rất thích. Thật may, quán còn bán cả tôm càng, món mà cô đang thèm khi nhìn thấy mấy con tôm bám trên người Cố Tử Dật.
Mùa này tôm càng chắc thịt, béo ngậy, là lúc ngon nhất để ăn.
Cô đặt ba cân tôm càng và một loạt xiên nướng. Nghĩ đến cậu bé cần ăn đồ thanh đạm hơn, cô thêm một phần cháo trắng vào giỏ hàng.
Sau đó, cô lục trong kho hàng thêm một chiếc ghế dài, nằm xuống đó và chờ đồ ăn được giao tới.
Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng xe máy của shipper.
“Đồ ăn của Đường Khê đây!”
Cô nghe thấy tiếng gọi và thấy một luồng sáng từ đèn xe chiếu vào trong bóng tối.
“Là của tôi, tôi đây!”
Nhận đồ ăn xong, cô lấy trong kho ra hai chiếc ghế nhỏ, ghép lại làm bàn.
“Thơm quá…”
Vừa mở hộp đồ ăn, cô đã nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên phía sau mình.
Cô quay đầu lại, thấy Cố Tử Dật đang từ từ mở mắt.
“Em tỉnh rồi à?”
Cô bước tới, đặt tay lên trán cậu bé, nhận ra cơn sốt đã hạ.
Cố Tử Dật mở to đôi mắt tròn xoe, long lanh như hai viên ngọc, nhìn khắp xung quanh.
“Đây là đâu vậy?”
Đường Khê bỗng thấy khó xử. Đối mặt với một đứa trẻ chỉ khoảng bốn, năm tuổi, cô nên giải thích thế nào về tất cả những điều kỳ lạ này?
Cậu bé rời khỏi ghế, nhìn cô rồi lại nhìn về phía chiếc cánh cửa lúc trước.