Cố Tuyết Trúc, vốn yêu thích mọi thứ mà Đường Khê gửi tới, hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi.
Thậm chí nàng ấy thấy việc mở thùng hàng là một niềm vui khó tả.
Nếu Đường Khê ở đây thì cô nhất định sẽ thốt lên: Hóa ra các nữ tử thời cổ đại cũng thích "đập hộp" thế này!
- --
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ vào trong điện Dao Quang, Cố Tuyết Trúc vẫn ngồi bệt dưới đất.
Xung quanh nàng ấy là những thùng giấy đã được tháo ra và xếp chồng chất.
Nàng ấy đã mở hết tất cả những thùng hàng còn lại, bên trong chủ yếu là những thứ ăn uống và đồ dùng sinh hoạt quen thuộc.
Nhưng đáng ngạc nhiên hơn là còn có cả mỹ phẩm.
Ngay cả Đường Khê cũng không ngờ rằng, lô hàng lần này lại có thêm mỹ phẩm trong đó.
Hàng hóa nhập về lần này thực sự quá nhiều, ngoài một số thực phẩm tươi sống dễ hỏng đã được đưa ra thì những thứ còn lại, thậm chí cô còn chưa kịp xem đầy đủ.
Cả đêm đầu óc của Cố Tuyết Trúc đều hoạt động hết công suất, mỗi khi mở một thùng hàng đều phải suy nghĩ công dụng và cách sử dụng của từng món.
Điều khiến nàng ấy tò mò nhất chính là vài thùng đồ căng phồng, đóng gói rất cẩn thận.
Khi mở ra, nàng ấy thấy bên trong là những món đồ được đóng gói riêng lẻ. Xé lớp bao bì, bên trong là một vật hình dài, hai bên còn có hai cánh nhỏ trông như đôi cánh chim.
Cố Tuyết Trúc đã đoán được công dụng của hầu hết các món đồ, nhưng riêng thứ này, nàng ấy suy nghĩ cả đêm cũng không hiểu nổi.
“Tỷ tỷ, tỷ thức cả đêm không ngủ đấy à?”
Cố Hành Chu mặc áo gấm đen, bước từ ngoài điện vào, sau lưng là vài người hầu đi theo.
“Dọn dẹp hết những thứ này đi.”
“Vâng!”
Cố Tuyết Trúc đứng dậy, tay vẫn cầm vật lạ kia.
“Hành Chu, đệ đến đúng lúc lắm. Những thứ khác ta đã đoán ra được, nhưng riêng thứ này, khi nào đệ gặp Đường cô nương thì hỏi giúp ta xem nó dùng để làm gì.”
Cố Hành Chu nhận lấy món đồ, gật đầu:
“Được, sau giờ Ngọ hôm nay đệ sẽ qua chỗ Đường cô nương.”
Cố Tuyết Trúc tiếp lời:
“Hành Chu, nhân tiện giúp ta tìm vài cung nữ đáng tin cậy. Sau này để họ đến đây giúp ta mở thùng và phân loại hàng hóa. Ngoài ra, ở cửa hàng cũng nên thuê thêm vài nữ tử, khách hàng chủ yếu là nữ, có nữ tỳ sẽ tiện hơn.”
Cố Hành Chu gật đầu đồng ý.
Những ngày gần đây, cả nhóm người họ bận rộn đến mức không ngẩng mặt lên được.
Từ sau bữa tiệc cung đình hôm trước, các quan lớn, quý tộc đều liên tục đến thăm, mang theo rất nhiều lễ vật.
Cố Hành Chu không từ chối ai, vì hắn luôn ghi nhớ lời Đường Khê từng nói: Tiền của Bắc Triều không lấy thì phí, không lấy thì nó sẽ biến thành vũ khí tấn công Nam Triều.
Cố Tuyết Trúc cũng bận rộn không kém, mỗi ngày phải tiếp đón các phu nhân và tiểu thư ghé thăm.
Hiện tại, hai tỷ muội họ đã trở thành những nhân vật nổi bật nhất trong cung.
Từ đại thần đến thái giám, cung nữ, không ai là không biết đến họ.
Ngay cả hoàng đế cũng bất ngờ triệu kiến Cố Hành Chu để trò chuyện.
Nội dung cuộc nói chuyện chủ yếu xoay quanh việc muốn hắn giúp thúc đẩy kinh tế Bắc Triều.
Dù trong lòng cười lạnh nhưng ngoài mặt Cố Hành Chu vẫn tỏ vẻ giả bộ đồng ý.
Vì thế, cuộc sống con tin của họ trong cung đã thoải mái hơn rất nhiều.
Hoàng đế không còn hạn chế sự tự do của họ mà cho phép họ đi ra ngoài cung.
Tuy nhiên, ông ta cũng cử không ít mật vệ theo dõi. Nếu phát hiện họ có ý định trốn chạy thì sẽ lập tức giết chết.
Cố Hành Chu giả vờ không biết, mỗi ngày đều đi lại giữa cửa hàng và điện Dao Quang.
Thậm chí, thương nhân từ các châu huyện khác cũng tìm đến để nhập hàng.
Cố Hành Chu không lo ngại việc bán hàng cho họ sẽ thúc đẩy kinh tế Bắc Triều.