"Thổ thạch? Đúng là cái tên quê mùa thật đấy."
Cô không nhịn được thắc mắc:
"Sao lại gọi là thổ thạch nhỉ?"
Cố Tử Dật nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt như đang đối diện với một đứa trẻ không biết gì.
"Vì trong ngũ hành, nó đại diện cho hành Thổ, nên được gọi là thổ thạch thôi. Nhưng cái tên này là do dì Khương đặt đấy, chứ ban đầu không ai biết gọi nó là gì."
Đường Khê tò mò hỏi tiếp:
"Vậy làm sao nhà dì Khương lại có được nó?"
Cố Tử Dật tựa cằm suy nghĩ một lúc, rồi đáp:
"Đây là báu vật tổ truyền của nhà dì Khương. Chính vì thế nó mới quý giá như vậy."
Nghe vậy, Đường Khê như bị dội một gáo nước lạnh.
"Tổ truyền? Thế thì làm sao mà hỏi thêm được? Bây giờ cả nhà họ Khương đã bị diệt môn rồi, hỏi ai bây giờ chứ?"
Cố Tử Dật tiếp tục giải thích, giọng nói có chút xa xăm:
"Cha từng nói rằng thứ này mang sức mạnh thần kỳ. Sau khi được chế tác thành vòng tay thì vẫn còn một ít mảnh vụn. Một phần được làm thành nhẫn, phần còn lại thì cất trong căn nhà cũ của nhà họ Khương."
"Sức mạnh thần kỳ?" Đường Khê nhớ đến những gì Đới Vũ Ninh nói về việc nó chứa các nguyên tố phóng xạ hiếm, cảm thấy có chút liên kết.
Nhưng nếu vòng tay của cô và mảnh thổ thạch trong phòng thí nghiệm của Đới Vũ Ninh đến từ cùng một khối, thì có nghĩa là đã từng tồn tại một khối đá lớn hơn rất nhiều.
Vậy khối thổ thạch mà Quách Miểu Miểu gửi ảnh, cùng với vòng tay của cô và đá trong phòng thí nghiệm, liệu có phải đều từng là một khối?
"Tỷ tỷ, tỷ phải giữ cái vòng tay này cẩn thận. Biết đâu lúc nguy cấp lại cứu được người."
Nghe Cố Tử Dật nhắc nhở, Đường Khê nhớ đến lời của Đới Vũ Ninh rằng nguyên tố trong khối thổ thạch có thể chữa bách bệnh. Dù nghe giống như bịa chuyện, nhưng hai người đều nói thế, cô đành miễn cưỡng tin.
Nhưng nếu sức mạnh này thật sự tồn tại thì liệu Cố Hành Chu có biết không? Nếu biết, sao hắn lại dễ dàng đưa nó cho cô?
Cố Tử Dật cúi đầu nghĩ ngợi, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Trông cậu bé như đang cố nhớ ra điều gì quan trọng.
Một lúc sau, cậu bé đập tay lên trán, reo lên:
"Đệ nhớ ra rồi! Có một người có thể biết rõ về thứ này!"
Đường Khê thoát khỏi dòng suy nghĩ, tò mò hỏi:
"Ai vậy?"
Giọng của Cố Tử Dật nhỏ lại:
"Hoàng đế Nam Triều."
Đường Khê sững người. Hoàng đế Nam Triều? Làm sao ông ta lại biết?
Đây vốn là vật riêng của dì Khương, ngay cả tướng công dì ấy cũng không rõ nguồn gốc. Sao hoàng đế lại biết được?
Cô không thể không nghĩ đến khả năng đằng sau có âm mưu gì đó.
Hơn nữa, đây là thứ mà Cố Hành Chu đưa cho cô từ rất sớm, khi họ còn chưa thực sự thân thiết. Nếu không phải nhờ Đào Hành Tung vô tình nhắc đến thì cô cũng không biết nó quý giá đến vậy.
Đợi đã, Đào Hành Tung?
Đường Khê cau mày, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Sau khi cô đeo chiếc vòng tay này, Đào Hành Tung liền xuất hiện. Ban đầu anh ta không tỏ vẻ gì là muốn tiếp cận cô. Nhưng không lâu sau, anh ta lại đột nhiên mời cô đi ăn, như thể đã thay đổi thái độ hoàn toàn.
"Chuyện này… liệu có liên quan gì đến Đào Hành Tung không?"
Đường Khê rơi vào im lặng, cảm giác như mình đang bị kéo vào một vòng xoáy mà bản thân không cách nào kiểm soát được.
Suy nghĩ kỹ lại, Đường Khê cảm thấy mọi thứ thực sự rất bất thường.
Cô vỗ đầu, tự trách bản thân: "Sao mình lại chậm hiểu thế này? Đến giờ mới nhận ra."