“Anh là ai? Anh quen tôi sao?”
Người đàn ông không trả lời ngay, chỉ bật cười khẽ, rồi từ từ quay lại.
Đôi mắt Đường Khê mở to kinh ngạc.
“Là... là anh? Ô Lam?”
Người đàn ông mỉm cười, nhưng nụ cười đó không chạm đến đáy mắt.
“Lâu rồi không gặp, Đường Khê.”
Còn chưa đợi Đường Khê kịp hoàn hồn, anh ta đã đứng dậy, tiến lại gần cô với một áp lực khổng lồ.
“Nhưng tôi nghĩ chúng ta cần làm quen lại. Tôi là Vu Lam, đứng thứ ba trong nhà họ Vu.”
Vu… nhà họ Vu?
Anh ta là người nhà họ Vu sao?
Trong đầu Đường Khê ngay lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo. Nhìn người đàn ông trước mặt, cô bắt đầu nhớ lại những điều mà trước đây cô chưa từng nghĩ tới.
Ô Lam, Vu Lam.
Hóa ra là vậy…
Thảo nào, những lần gặp trước đây đều là do anh ta tính toán cả?
Người đàn ông này đúng là đáng sợ thật.
Dường như Vu Lam biết được cô đang nghĩ gì, khẽ nhếch môi cười.
Anh bước đến bên bàn, cầm lên một chai nước – chính là loại nước mà Đường Khê thích nhất.
Áp lực đè nặng trên đỉnh đầu đột ngột biến mất khiến Đường Khê lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đây là nước suối từ dãy núi tuyết, rất ngọt và rất đắt.
Đường Khê chỉ thỉnh thoảng mới “xa xỉ” mua về uống, là sau khi quen biết Cố Hành Chu thì cô mới nếm thử loại nước này.
Dù sao cô cũng là một người giữ tiền rất chặt, chuyện kiếm tiền thì cô làm không biết mệt, nhưng tiêu tiền thì cực kỳ dè sẻn.
“Chắc cô có rất nhiều thắc mắc” Vu Lam lên tiếng, “Nhưng tôi muốn nói rõ, việc tiếp nhận dự án sửa nhà không phải do tôi nhận từ đầu. Mãi đến khi gặp cô, tôi mới nhận ra cô có nét gì đó quen thuộc... Chính từ lúc đó tôi mới bắt đầu điều tra về cô.”
Điều tra sau đó? Còn dám điều tra về cô?
Vu Lam đưa chai nước trong tay cho Đường Khê.
Đường Khê cẩn thận nhận lấy, ánh mắt nghi ngờ quan sát chai nước rất lâu.
Không lẽ trong nước này có bỏ thuốc?
Nhìn dáng vẻ cảnh giác của cô, Vu Lam bỗng thấy tâm trạng thoải mái hơn hẳn.
“Không có thuốc đâu, đây là chai nước chưa mở nắp. Không tin, cô thử xem.”
Nghe anh ta nói, Đường Khê nửa tin nửa ngờ, chậm rãi mở nắp chai.
Với một tiếng “tách” giòn tan, nắp chai bật ra.
Đúng là chưa mở nắp thật.
Nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm vào chai nước, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Vu Lam khẽ cười, nói thêm một câu.
“Tôi cũng không thể nào mạnh tới mức bỏ thuốc vào loại nước suối nổi tiếng hàng đầu thế giới này được. Nếu tôi có khả năng đó, tôi đã làm lãnh đạo từ lâu rồi.”
Đường Khê nghĩ ngợi, thấy lời này cũng có lý.
Đúng lúc cô cũng đang khát, không khí trong hội trường vừa ngột ngạt, vừa đông người, quần áo thì nhiều lớp.
Nước trong cơ thể cô sớm đã hóa thành mồ hôi.
Cô đưa chai nước lên uống “ừng ực”, chẳng mấy chốc đã hết nửa chai.
Vu Lam nhìn cô, trong mắt lóe lên một tia tinh quái.
“Chỉ là... loại nước này là sản phẩm của gia đình chúng tôi thôi.”
Đường Khê không để ý rằng anh ta nói “gia đình chúng tôi” mà không phải “nhà tôi”.
“Phụt——”
Đường Khê không nhịn được, phun hết ngụm nước trong miệng ra ngoài.
Dường như Vu Lam đã chuẩn bị trước, vừa nói xong đã tránh sang một bên.
Kết quả, Đường Khê phun hết nước lên bàn.
“Anh bị bệnh à?!”
Cô giận dữ hét lên, cảm giác tức tối trong lòng cuối cùng cũng bùng nổ.
Trêu chọc cô thú vị lắm sao?
Thấy Đường Khê thực sự giận, nụ cười trên môi Vu Lam cũng thu lại đôi chút.
“Đúng là tôi làm nghề thiết kế, trợ lý của tôi là người đầu tiên nghe điện thoại của cô. Cuộc gặp đầu tiên giữa chúng ta cũng do anh ta sắp xếp. Khi đó, hiệu suất làm việc của studio không tốt, tôi đành bán chút ‘nhan sắc’ để kiếm việc. Nhưng tôi không ngờ người khách đó lại là cô. Gặp cô rồi, tôi cảm thấy cô có nét gì đó quen thuộc, nên mới cử người điều tra lai lịch của cô.”