Mục lục
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong là một thứ gọi là cháo ngọt, thơm lừng, ngọt dịu. Đây hoàn toàn không phải loại đồ ăn mà Nam Triều có.

Cố Hành Chu không nghĩ ngợi gì nhiều, liền đưa lên miệng ăn ngay.

Kết quả, lúc đang ăn rất vui vẻ thì hắn gặp được Đường Khê.

Nghe xong, Đường Khê ngẩn ra một lúc, ngạc nhiên hỏi lại:

“Ý anh là... anh là thế tử của Bắc Triều, bị thua trận nên bị đưa sang nước địch làm con tin. Rồi anh thà chết đói cũng không chịu ăn một miếng đồ ăn của nước địch à?”

Cố Hành Chu ngồi thẳng lưng, ánh mắt sắc bén khi nhắc đến chuyện cũ.

“Đúng vậy! Ta, tỷ tỷ của ta và cả đám thuộc hạ đều bị bắt sang nước địch. Nhưng chúng ta thà chết đói còn hơn ăn một miếng đồ ăn của chúng!”

Đường Khê liếc hắn một cái, rồi thở dài lắc đầu.

Đẹp trai như vậy mà lại cổ hủ thế chứ!

Giữ được rừng xanh thì lo gì không có củi đốt.

Nhưng mà... nếu không ăn đồ của nước địch, vậy có thể ăn đồ của cô mà!

Đây chẳng phải cơ hội kiếm tiền tốt hay sao?

Đường Khê lập tức cười tươi, nói ngay:

“Thế thì anh có thể ăn đồ của tôi mà! Đây không phải Nam Triều. Đồ ăn của tôi lại đặc biệt ngon, muốn gì có nấy!”



Cô nhanh chóng lấy mấy xiên thịt nướng ra trước mặt hắn, vừa cười vừa quảng cáo:

“Anh nếm thử đi! Đây là món thịt nướng tôi làm theo công thức bí truyền. Bảo đảm ăn một lần là muốn ăn lần thứ hai!”

Cố Hành Chu nhìn nữ tử tự tin đến mức tự luyến trước mặt mình, không ngờ cô lại đáng yêu đến thế.

Trong đời hắn chưa từng gặp ai dám tự khen mình như vậy.

Ánh mắt hắn rơi xuống đống xiên nướng đủ loại thịt cùng vài loại rau củ kỳ lạ, tất cả được xiên bằng những que gỗ nhỏ.

Dù nửa tin nửa ngờ, hắn vẫn cầm lên một xiên và cắn thử một miếng.

“Thế nào? Ngon đúng không?” Đường Khê nhìn hắn đầy mong đợi, ánh mắt lấp lánh như ánh sao.

Ngay khoảnh khắc cắn miếng đầu tiên, Cố Hành Chu sửng sốt: “Ngon quá! Món này làm thế nào mà ngon đến vậy? Ta chưa từng được ăn thứ gì tuyệt vời như thế này!”

Đường Khê nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đã bảo mà, chẳng ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của đồ nướng!

“Công thức bí truyền độc nhất vô nhị của tôi làm ra, tất nhiên là ngon rồi!” Cô ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo.

Cố Hành Chu vừa ăn được một nửa thì bắt đầu nói về mục đích chuyến ghé thăm lần này.

“Đường cô nương, lần này ta đến đây, muốn dùng thứ này để đổi lấy một ít đồ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK