Mục lục
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh bình tĩnh chút. Một viên đá có thể làm được nhiều thứ như vậy sao?"

Trong suy nghĩ của Đường Khê, Đới Vũ Ninh là một nhà khoa học điển hình, nên đáng lẽ phải là người theo chủ nghĩa duy vật tuyệt đối. Cô không ngờ những lời này lại nói ra từ miệng anh ta.

Đới Vũ Ninh uống một ngụm nước, bình tĩnh lại:

"Dựa trên các dữ liệu, điều đó hoàn toàn có cơ sở. Đây, cầm lấy. À, mấy ngày nữa tôi phải sang nước ngoài tham dự buổi đấu giá, bên đó cũng có một viên hoàng thạch, tôi nhất định phải mua được."

Đường Khê nhìn Đới Vũ Ninh đầy nghi hoặc, lòng thầm nghĩ: Lại là đấu giá? Đúng là mọi chuyện không hề đơn giản như mình tưởng!

Đới Vũ Ninh nói xong liền trả lại chiếc vòng tay cho Đường Khê.

"Đúng rồi, có thể khẳng định chiếc vòng này và mảnh đá trong phòng thí nghiệm của tôi đều cùng xuất phát từ một tảng đá lớn hơn. Điều đó có nghĩa là chắc chắn còn một phiên bản lớn hơn tồn tại."

Sau khi trở về nhà, Đường Khê không ngừng suy nghĩ về lời của Đới Vũ Ninh.

Đến mức cô không nhận ra có người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nhà mình.

"Tỷ tỷ!"

Một giọng nói non nớt bất ngờ vang lên, khiến Đường Khê giật mình.

Khi nhận ra giọng nói là của ai thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Bật toàn bộ đèn trong nhà lên, Đường Khê thấy một cậu bé quen thuộc đang ngồi trên sofa.

"Em đến rồi à?"

Từ sau lần giúp đỡ nhà họ Cố, Đường Khê không còn thấy Cố Tử Dật ghé qua nữa. Không ngờ đêm nay cậu lại xuất hiện bất ngờ thế này.

Cậu bé nhảy từ sofa xuống, chạy tới ôm chặt lấy chân Đường Khê.

"Tỷ tỷ, đệ nhớ tỷ quá! Tỷ có nhớ đệ không?"

Nghe giọng nói mềm mại, trái tim Đường Khê như tan chảy. Cô cúi xuống nhéo nhẹ đôi má bụ bẫm của Cố Tử Dật.

"Chị cũng nhớ em lắm. Sao lâu rồi em không đến thăm chị? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Đường Khê nắm lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm của cậu, dẫn cậu ngồi xuống bên cạnh.

Cô mở tủ lạnh và tủ đồ ăn vặt, lấy ra đủ loại bánh kẹo và đồ ăn ngon để “chiêu đãi” Cố Tử Dật.

Nhìn đống đồ ăn vặt, ánh mắt cậu bé lập tức sáng rực.

Cậu cầm lấy một gói khoai tây chiên, nhanh chóng xé ra và bắt đầu ăn ngấu nghiến.

"Tỷ tỷ, tỷ không biết đâu, dạo này đệ thèm ăn mấy món này lắm luôn! Lẽ ra đệ định đến thăm tỷ sớm hơn, nhưng trên đường gặp chút rắc rối nên mãi tới mấy hôm trước đệ và cha nương mới về tới kinh thành."

Đường Khê mở một hộp sữa ra và đưa cho cậu.

"Chuyện gì vậy? Lại gặp thích khách à?"

Cô hỏi đầy lo lắng, nhưng nhìn Cố Tử Dật vẫn lành lặn, cô đoán vấn đề chắc không quá nghiêm trọng.

Cậu bé vừa ăn khoai tây chiên vừa kể:

"Kể từ khi tỷ rời đi, ngày nào cũng có thích khách. Nhưng áo chống đạn tỷ đưa bọn đệ rất hữu ích, nên bọn họ không làm gì được. Sau đó, muội muội Thường gia bị bệnh, bọn đệ phải ở nông trang gần đó nghỉ ngơi một thời gian dài..."

Dù Cố Tử Dật kể với giọng điệu thản nhiên, nhưng Đường Khê hiểu rõ rằng hành trình này hẳn không hề dễ dàng.

"Vậy mọi người có ai bị thương không?"

Cố Tử Dật chớp mắt, nói tiếp:

"Cha và chú Thường đều bị thương, nhưng nhờ thuốc tỷ đưa mà họ nhanh chóng khỏi. Còn muội muội Thường gia vẫn chưa khỏe, dù đã uống thuốc rồi. Giờ muội ấy đang dưỡng bệnh tại nhà ở kinh thành."

"Bệnh gì mà thuốc của chị cũng không chữa được?"

Đường Khê cau mày suy nghĩ. Cô đã đưa rất nhiều loại thuốc, đủ cho mọi tình huống. Vậy mà vẫn không chữa khỏi được sao?

"Muội muội Thường gia hay ốm lắm, có lẽ do thể trạng yếu bẩm sinh nên dễ bệnh hơn người khác."

Giọng nói mềm mại của Cố Tử Dật vang lên.

Ăn uống no nê, cậu bé liền rúc vào tay Đường Khê, thân thiết cọ qua cọ lại.

Tình cờ, tay cậu chạm vào thứ gì đó ấm áp và mượt mà.

Cậu cúi đầu nhìn, đôi mắt lập tức mở to, miệng há hốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK