Cậu nói với giọng đầy tự hào, cứ như món quà đó là của mình vậy.
Hứa Quốc An tiến lên, thẳng tay gõ một cái vào đầu cậu:
“Con còn dám nói! Lần đầu người ta đến nhà đã mang quà, còn con thì sao? Chỉ biết đến ăn chực thôi!”
Hứa Tư Niên ôm đầu, vẻ mặt đầy bất mãn:
“Quà của chị Đường cũng là quà của con mà. Con là em trai tốt của chị ấy đấy!”
Thấy tay bố lại giơ lên, cậu nhanh như chớp tránh sang một bên.
Hạ An nhìn thấy chiếc túi vải trong tay Đường Khê, nụ cười càng rạng rỡ:
“Còn chuẩn bị cả quà cho chú dì nữa, Khê Khê chu đáo quá!”
Trước đây, Hạ An từng nghe Quách Miểu Miểu kể về hoàn cảnh của Đường Khê.
Cô bé là trẻ mồ côi, bố mẹ đều qua đời khi còn nhỏ. Sau khi trưởng thành, cô tự mình gây dựng sự nghiệp, mở một công ty riêng. Nhưng không ngờ bị bạn trai lừa gạt đến tán gia bại sản, cuộc sống vô cùng khó khăn.
Biết được những điều này, Hạ An luôn cảm thấy thương xót cho nghị lực kiên cường của Đường Khê. Vì vậy, bà ấy không đặt kỳ vọng vào món quà này. Với bà, chỉ cần Đường Khê có lòng là đủ, bất kể món quà là gì thì bà đều rất quý trọng.
Quách Cửu Thành cũng đứng bên cạnh nhìn cô với ánh mắt đầy tán thưởng, khiến Đường Khê cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Cô cảm nhận được ánh mắt của mọi người trong phòng đều tập trung vào mình sau lời nói của Hứa Tư Niên.
Chỉ là một món quà nhỏ thôi mà, sao lại khiến mọi người nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ như vậy?
Đường Khê vội lấy đồ trong túi ra:
“Chỉ là chút quà nhỏ, mong chú dì không chê ạ.”
Đầu tiên, cô lấy ra một chiếc hộp acrylic.
Hạ An nhìn chiếc hộp với ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Bà đã chuẩn bị tinh thần, dù món quà bên trong là gì thì bà cũng sẽ tỏ ra thật phấn khích để Đường Khê cảm thấy vui.
Nhưng khi hộp được mở ra, lộ ra món quà bên trong, nụ cười của Hạ An thoáng chốc đông cứng lại.
“Đây là một sợi dây chuyền gắn đá quý. Cháu cảm thấy nó rất hợp với dì nên mang đến tặng dì.”
Hạ An không dám tin vào mắt mình, đưa tay che miệng, hoàn toàn bị sốc.
Bà nhẹ nhàng cầm lấy sợi dây chuyền, không thể rời mắt khỏi món quà quý giá này.
Là vợ của một người thuộc gia đình giàu có, bà từng thấy không ít trang sức đá quý. Ngay cả những thiết kế độc quyền, có tiền cũng khó mà mua được thì bà cũng đều sở hữu.
Nhưng không món nào có thể so sánh với sự rực rỡ của sợi dây chuyền trước mắt.
“Cái này… cái này… quá quý giá rồi!”
Hạ An lắp bắp, giọng nói đầy kinh ngạc.
Sợi dây chuyền được thiết kế vô cùng tinh tế. Viên sapphire lớn bằng quả trứng cút tỏa sáng lấp lánh, không có bất kỳ viên kim cương phụ nào làm nền, chỉ đơn giản là viền bạc tinh tế bao quanh viên đá.
Dây chuyền được kết từ những viên đá nhỏ trong suốt, mang lại cảm giác sang trọng mà không hề phô trương.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hạ An đã hoàn toàn bị chinh phục. Đây chính là món trang sức mà bà luôn ao ước.
“Không quý đâu ạ, chỉ cần dì thích là được rồi. Trước đây cháu còn có vài món đẹp hơn, nhưng đã giao cho Quách Miểu Miểu đem bán hết rồi. Nghĩ lại cũng thấy tiếc.”
Đường Khê cười tươi rói, cảm thấy món quà của mình thực sự không sai.
Hạ An kinh ngạc nhìn Đường Khê, ánh mắt không khỏi quay sang Quách Miểu Miểu.
Quách Miểu Miểu cười bất lực mà gật đầu, có chút bất đắc dĩ với mẹ mình.
Anh biết mẹ mình rất thích đồ trang sức và đá quý. Nhưng trước đây, khi anh bắt đầu công việc thu thập cổ vật, bước vào ngành livestream để tạo mối quan hệ, Hạ An từng phản đối gay gắt.
Mãi đến khi anh nhanh chóng đạt hàng triệu người theo dõi và mang về những món đồ hiếm có, trong đó có không ít trang sức mà Hạ An yêu thích thì bà mới thay đổi cách nhìn.