Mục lục
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi ấy, Cố Tuyết Trúc còn kể rằng Cố Hành Chu đã rời đi để tìm Đường Khê, khiến ông không khỏi có chút trách móc.

Tuy nhiên, Cố Cửu Hòa vẫn rất quý Đường Khê. Nữ tử ấy vừa thông minh, vừa can đảm, lại có lòng nhân hậu.

Dù bản thân chỉ là một nữ tử yếu đuối nhưng cô vẫn dám liều mạng cứu bọn họ khỏi tay thích khách.

Trong lòng ông đã thầm xem cô là con dâu tương lai. Nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng của nhi tử trước mắt, ông chỉ biết thở dài. Xem ra con đường theo đuổi nương tử của thằng nhóc này còn dài lắm.

Sau khi ngồi xuống, Cố Cửu Hòa hỏi thẳng:

“Con đến đây có việc gì?”

Cố Hành Chu suy nghĩ một lúc, rồi kể lại những chuyện đã xảy ra với Đường Khê.

Nghe xong, Cố Cửu Hòa cau mày:

“Có chuyện như vậy sao?”

Cố Hành Chu gật đầu, ngồi xuống ghế bên cạnh.

“Khối đá đó có chất liệu giống hệt chiếc vòng tay của mẫu thân, bạn của Đường Khê đã nghiên cứu ra rằng khối đá và chiếc vòng đều đến từ cùng một nơi. Họ nói rằng khối đá này chính là tàn dư của đá Nữ Oa vá trời.”

Cố Cửu Hòa trầm ngâm. Năm xưa, khi mới gặp Khương Hòa, ông đã thấy bà luôn đeo chiếc vòng đó trên tay.

Sau này, ông mới biết đó là bảo vật gia truyền của nhà họ Khương.

Sau khi Khương gia bị diệt môn, toàn bộ đồ đạc của họ đều bị thiêu hủy, hầu hết người trong gia tộc đều chết sạch.

Với tính cách của hoàng đế, không đời nào ông ta để sót lại người nào của Khương gia.

Dù ông từng nghi ngờ, nhưng mọi nỗ lực điều tra đều không thu được kết quả.

“Giờ đã trôi qua nhiều năm, ta vẫn luôn tìm hiểu về những chuyện năm xưa, nhưng không điều tra được chút manh mối nào. Nếu khối đá thực sự có tác dụng thần kỳ như vậy, thì rất có thể cái chết của mẫu thân con có liên quan đến nó.”

Suy đoán của Cố Cửu Hòa trùng khớp với những gì Cố Hành Chu nghĩ.

Dù cả nhà đã bình an trở về kinh thành, nhưng ông ấy biết rõ hoàng đế sẽ không để họ được sống yên ổn.

Giữa họ giờ đây coi như đã xé toạc lớp vỏ hòa bình, chẳng cần kiêng nể gì nữa.

Cố Cửu Hòa cười lạnh:

“Hoàng đế cũng giỏi thật. Giang sơn này là nhờ nhà họ Cố và Khương gia cùng giúp ông ta giành được. Bây giờ qua cầu rút ván, đúng là cao tay.”

Trên mặt Cố Hành Chu lại không hề có chút biểu cảm nào.

Từ lâu Cố Hành Chu đã nhìn ra bản chất máu lạnh, vô tình của hoàng đế.

Nhà họ Cố và hoàng đế vốn đã không đội trời chung.

“Lần này hoàng đế phái người tới mà không đạt được mục đích, chắc chắn sau này sẽ còn gây phiền phức. Chúng ta cần nghĩ cách đối phó.”

Cố Cửu Hòa chăm chú nhìn người nhi tử trẻ tuổi trước mặt. Qua chuyến đi Bắc triều lần này, dường như hắn đã trưởng thành hơn nhiều, hành động cũng thêm phần cẩn trọng.

Cố Cửu Hòa siết chặt nắm tay, cân nhắc việc có nên nói cho hắn biết một số chuyện hay không.

Ông không chắc rằng nếu hắn biết được điều đó thì liệu mọi chuyện có đi theo chiều hướng không mong muốn hay không.

“Cha, năm xưa Khương gia thực sự không còn ai sống sót sao?”

Lời nói của Cố Hành Chu cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Cửu Hòa.

“Hả? Khương gia?”

Cố Cửu Hòa ngập ngừng một chút. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Cố Hành Chu, ông đành hắng giọng đáp:

“Theo như cha biết thì không còn ai sống sót. Ngoại trừ con và tỷ tỷ của con, trong một đêm, cả Khương gia bị thiêu rụi hoàn toàn, không để lại bất cứ thứ gì.”

Cố Hành Chu nhíu mày, sắc mặt trầm ngâm.

“Đuổi cùng giết tận như vậy, chẳng phải là đang gấp gáp hủy diệt một thứ gì đó, hoặc e sợ điều gì sao?”

“Con nghĩ cha chưa từng nghi ngờ sao? Nhưng điều tra thế nào cũng không có kết quả. Trừ khi trực tiếp hỏi hoàng đế, nhưng chắc chắn ông ta sẽ không nói.”

Cố Cửu Hòa thở dài.

Trong đầu Cố Hành Chu nảy ra một ý tưởng, nhưng để thực hiện nó thì hắn sẽ cần sự hỗ trợ của Đường Khê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK