Du Liễu khẽ cười, ánh mắt đầy sự tàn nhẫn.
“Nếu việc này có thể khiến tiểu thư sống lại thì tôi sẵn sàng giết cô không chút do dự!”
Hòn đá nằm giữa hai người, mặt trên đã loang lổ vài giọt máu tươi.
Đường Khê nhìn xuống ngón tay mình, nơi vừa bị một lưỡi dao cắt qua để lại một vết thương sâu. Tuy máu đã ngừng chảy, nhưng vẫn còn rỉ ra vài tia đỏ thẫm.
Đá nữ Oa bắt đầu phát sáng rực rỡ dưới sự kích hoạt từ máu của cô, tỏa ra ánh sáng vàng kỳ lạ, tựa như một vật thể sống động.
Đường Khê đờ người nhìn viên đá đang biến đổi, đồng thời cảm thấy sức mạnh bên trong cơ thể mình bị rút cạn dần.
Cô bàng hoàng nhận ra đây không phải là phép thuật trường sinh bất tử hay kỳ tích hồi sinh như người ta ca ngợi, mà là một mạng đổi một mạng.
“Cô... cô điên thật rồi!”
Đường Khê yếu ớt thốt lên, cố gắng giãy giụa thoát khỏi sự trói buộc.
Du Liễu cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng như nhìn vào một món đồ vô tri.
“Tiết kiệm sức lực đi, đừng giãy nữa. Vô ích thôi. Tiểu thư sắp sửa tỉnh lại rồi, khi đó, chúng tôi sẽ an táng cô thật chu đáo.”
“Mẹ tôi mà biết rằng mạng sống của bà đổi từ mạng của tôi thì bà ấy nhất định sẽ giết cô!”
Đường Khê hét lên, giọng nói đứt quãng đầy tuyệt vọng. Cô có thể cảm nhận được sức sống của mình đang trôi đi từng chút một. Trong đầu, tiếng cảnh báo từ hệ thống vang lên ngày càng chói tai.
Nụ cười trên môi Du Liễu thoáng khựng lại, nhưng chỉ trong giây lát, nó lại trở về vẻ bình thản đáng sợ.
“Thì sao chứ? Chỉ cần tiểu thư sống lại, cho dù phải trả giá bằng mạng của tôi thì tôi cũng chẳng hối tiếc.”
Ánh mắt Du Liễu lạnh lẽo, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt đầy mỉa mai. Nhìn sự kinh hãi trong mắt Đường Khê, dường như cô ta càng thêm thỏa mãn.
“Cô điên rồi! Mau thả tôi ra! Hiện tại vẫn còn kịp, cô hãy dừng tay đi! Dù mẹ tôi có sống lại thì cũng sẽ không hạnh phúc nếu không có tôi và ba tôi ở bên cạnh!”
Đường Khê tiếp tục vùng vẫy, nhưng sợi dây thừng thô cứng trói chặt tay chân cô, siết lại đến mức đau đớn. Du Liễu đã cột cô rất chặt, không để lại bất kỳ kẽ hở nào để cô có thể trốn thoát.
Nụ cười của Du Liễu bỗng vụt tắt, thay vào đó là ánh mắt đầy căm hận.
“Chính các người mới là trở ngại lớn nhất của tiểu thư! Nếu không có các người thì tiểu thư đã không cần phải chết. Chính những ràng buộc từ các người đã khiến tiểu thư phải đầu rơi máu chảy! Cô lấy tư cách gì mà nói tiểu thư sẽ không hạnh phúc?!”
Du Liễu hét lên, trong mắt đầy tơ máu, giọng nói gào thét như dội lại trong căn phòng băng giá, tràn ngập sự oán hận điên cuồng.
Bỗng nhiên, như nhớ ra điều gì, cô ta cười phá lên, tiếng cười đầy bệnh hoạn.
“Ha ha ha ha ha!”
“Đường Khê, cô thật sự đã nhắc nhở tôi đấy. Nếu tiểu thư tỉnh lại, chắc chắn ngài ấy sẽ trách tôi. Nhưng... nếu tôi xóa đi tất cả ký ức của ngài ấy, biến ngài ấy thành một con người hoàn toàn mới, thì sao chứ? Một người chẳng còn nhớ gì cả, chỉ biết sống lại một lần nữa... Đúng, như thế tiểu thư sẽ được tái sinh hoàn toàn. Ha ha ha ha ha!”
Du Liễu cười âm trầm, tiếng cười quẩn quanh trong căn phòng lạnh lẽo, tạo nên một cảm giác u ám đáng sợ.
“Đinh ——”
“Cảnh báo! Cảnh báo! Cảnh báo!”
“Hệ thống phát hiện ký chủ đang gặp nguy hiểm!”
“Sinh mệnh lực của ký chủ đang giảm nhanh chóng!”
“Kích hoạt cơ chế phòng ngự thân thể chứ?”
Âm thanh cảnh báo từ hệ thống vang lên liên tục trong đầu Đường Khê, từng đợt dồn dập như muốn kéo cô ra khỏi cơn mê man.
“Kích hoạt...!”
Cô yếu ớt đáp lời trong suy nghĩ.
Giây tiếp theo, cơ thể Đường Khê phát ra ánh sáng trắng dịu nhẹ, bao bọc lấy toàn thân cô. Ý thức dần trở lại, não bộ cũng bắt đầu hoạt động trở lại.