“Đường Khê, cháu đừng sợ. Nếu cô ta dám quay lại gây sự thì cứ hét lên. Ở đây, mấy bác hay đi dạo gần đây, nghe thấy sẽ chạy qua giúp ngay.”
Đường Khê mỉm cười đáp lại, cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Bà yên tâm đi, bà Trương. Lần sau nếu cô ta dám đến nữa, cháu sẽ báo cảnh sát luôn.”
Bà Trương gật gù, như vừa nhớ ra điều gì, rồi đập tay vào trán.
“À đúng rồi, con trai lão Lý là cảnh sát mà! Lão Lý đâu rồi? Lão Lý—”
Một tiếng gọi vang dội khiến tai Đường Khê như bị chấn động.
Đường Khê bất giác đưa tay xoa tai. Bà hét to quá rồi đấy!
“Đây, đây, chuyện gì thế?”
Một ông cụ mặc áo ba lỗ, chen qua đám đông bước tới.
Đường Khê nhìn kỹ, nhận ra ông cụ này chính là hàng xóm sống sát nhà mình.
“Con trai ông là cảnh sát đúng không? Nhờ nó qua đây trông nom cô bé Đường Khê. Nếu thấy ai đáng nghi thì bắt luôn!”
“Được, không thành vấn đề. Tôi gọi ngay cho nó bây giờ! Yên tâm đi, Đường Khê, an ninh khu này là do con trai tôi quản lý, chắc chắn sẽ không sao đâu!”
Ông Lý vừa nói vừa lấy chiếc điện thoại phím bấm kiểu cũ ra và bắt đầu gọi.
Đường Khê chưa kịp ngăn lại thì điện thoại đã được kết nối.
Thấy tình hình đã ổn, Đào Hành Tung bèn nhẹ giọng bảo:
“Đường Khê, đi thôi.”
Bà Trương quay lại, thấy Đường Khê vẫn đứng ngẩn ngơ, liền đẩy nhẹ cô một cái.
“Đi đi cháu, Đường Khê. Chúng tôi về đây, cậu Đào. Cảm ơn cậu vì mấy quả trứng nhé!”
Đào Hành Tung lịch sự nở nụ cười.
“Bà Trương về cẩn thận nhé!”
Hai người đứng nhìn các ông bà già dần khuất xa. Khi thấy Đường Tuyết vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt không rời khỏi Đường Khê, vài người còn quay lại mắng thêm vài câu.
Đường Khê cùng Đào Hành Tung lên xe, cô ngồi vào ghế phụ.
Qua gương chiếu hậu, Đường Khê thấy Đường Tuyết vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, bất giác lắc đầu.
“Có cần tôi xử lý cô ta không?”
Đào Hành Tung cũng nhìn thấy, anh thản nhiên hỏi.
Đường Khê quay sang nhìn anh. “Xử lý kiểu gì?”
Chẳng lẽ là... kiểu cô đang nghĩ? Giết người diệt khẩu?!
Ý nghĩ đó khiến cô nổi cả da gà, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.
Mặc dù trước đó ở Nam Triều, cô từng bắn hạ không ít người, nhưng đó là tình thế bất đắc dĩ, không giết thì bị giết.
Đào Hành Tung nhìn thấy ánh mắt cô liền bật cười.
“Cô đang nghĩ cái gì vậy? Ý tôi là đưa cho họ ít tiền, bảo họ chuyển nhà đi nơi khác, đừng xuất hiện trước mặt cô nữa. Chứ không cô nghĩ là gì?”
Đường Khê thở phào nhẹ nhõm, cười ngượng để xua tan bầu không khí khó xử.
“Tôi cứ tưởng là...”
“Giết người diệt khẩu đúng không?”
Đào Hành Tung nhanh miệng tiếp lời.
“Giết người là phạm pháp, chuyện này ai cũng biết, làm sao tôi lại không biết được.”
Đường Khê ho khẽ hai tiếng, quá xấu hổ vì suy nghĩ ngớ ngẩn của mình. Đúng là đọc quá nhiều tiểu thuyết bá đạo tổng tài đến lú cả đầu.
“Tôi cứ nghĩ mấy người giàu như anh động tí là muốn giết người bịt đầu mối...”
Đường Khê vừa nói vừa bật cười. Nghĩ lại, đúng là đầu óc cô khi nãy toàn bã đậu!
Đào Hành Tung im lặng vài giây, rồi cất giọng trầm thấp:
"Thứ cô muốn nói chắc là mấy kẻ vô pháp vô thiên, chứ không phải những người có quyền lực thực sự. Người có quyền lực cũng hiểu luật pháp mà."
Anh bổ sung thêm:
"Thật ra, những người như chúng tôi càng không dám chạm vào ranh giới đỏ của pháp luật. Mọi thứ khó khăn lắm mới có được, chẳng lẽ lại để tự tay mình hủy hoại sao?"
Đường Khê gật gù đồng tình. Đúng là thế. Nếu là mình, có trong tay cả trăm tỷ, mình đã vui vẻ ăn uống chơi bời, tận hưởng cuộc sống. Ai mà rảnh rỗi đi đụng đến ranh giới nguy hiểm làm gì?
Nếu bị phát hiện, không phải nằm trên giường nệm êm ái mà là trên tấm ván gỗ lạnh lẽo, lại chẳng được ăn ngon. Còn gì đau khổ hơn thế chứ?