Mục lục
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh có vết bớt trên người không?"

"Không có."

"Vậy chắc anh có kỷ vật?"

"Cũng không có nốt."

Đường Khê:...

Khóe miệng Đường Khê co giật. Không có gì hết, thế tại sao họ có thể khẳng định chắc nịch như vậy?

Ngô Hoài Xuyên cũng nhận ra có gì đó không đúng, ánh mắt thoáng vẻ nghi hoặc.

Đường Khê thầm nhủ: Anh bạn ơi, giờ anh mới nhận ra sao? Dây thần kinh của anh thật sự quá thô rồi, tôi chịu thua luôn!

"Đúng vậy, tôi chẳng có kỷ vật, cũng chẳng có vết bớt. Thế thì tại sao họ lại khăng khăng nhận tôi là con trai của họ?"

Đường Khê bỗng nảy ra một suy nghĩ. Có khi nào là do ngoại hình?

"Anh có giống ai trong số họ không? Giống đến mức nhìn một cái là biết ngay?"

Ngô Hoài Xuyên nhíu mày, cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu chỉ toàn dấu chấm hỏi.

"Không đến mức đó. Tôi có hơi giống mẹ, nhưng cũng không phải giống đến mức chỉ cần liếc mắt là nhận ra."

Đường Khê lẩm bẩm: "Nhà họ Ngô... nhà họ Ngô? Nhà họ Ngô nào nhỉ?"

Tai của Ngô Hoài Xuyên rất thính, nghe thấy lời cô nói, liền thuận miệng đáp:

"Nhà họ Ngô thì có mấy cái? Chính là nhà Ngô liên hôn với nhà họ Hứa ấy."

Đường Khê trợn tròn mắt.

"Nhà họ Hứa? Nhà họ Ngô? Là nhà của Hứa Tư Niên à?"

Ngô Hoài Xuyên ngẩn người.

"Cô quen cậu ấy sao?"

Bây giờ Đường Khê đã hoàn toàn bối rối.

"Quen chứ... còn khá thân nữa. Vậy nhà họ Ngô là gia đình của Tiểu Điềm Điềm Ngô Tinh à?"

Không thể nào, thế giới này nhỏ bé đến vậy sao?

Đến cả người quen cũng có thể tình cờ gặp thế này?

Ngô Hoài Xuyên nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Cô quen cả chị ấy à?"

Khóe miệng Đường Khê lại co giật. Cô nhìn anh từ trên xuống dưới, trong đầu nhớ lại hình ảnh Ngô Tinh.

Lần trước, cô gặp Ngô Tinh tại nhà đấu giá của nhà họ Hứa. Gương mặt ấy thật sự khó quên.

Nhưng nhìn kỹ Ngô Hoài Xuyên lúc này, anh và Ngô Tinh không giống nhau chút nào.

"Đã từng gặp một lần, có thể coi là quen. Nhưng... anh thật sự không giống cô ấy chút nào."

Ngô Hoài Xuyên không quá để tâm chuyện Đường Khê quen Ngô Tinh, chỉ khẽ thở dài.

"Đúng vậy, tôi cũng đâu giống chị ấy. Vậy nên, rốt cuộc họ dựa vào cái gì để nhận ra tôi?"

Anh chìm vào suy nghĩ, dáng vẻ thoáng chút trầm tư.

Đường Khê nhìn anh chăm chú, trong lòng bỗng nảy ra một giả thuyết táo bạo, nhưng không biết có nên nói hay không.

Cô đứng đó, đấu tranh nội tâm, lông mày nhíu chặt lại.

Dẫu sao đây cũng chỉ là suy đoán, cô không có bất kỳ bằng chứng nào.

Ngô Hoài Xuyên nhìn gương mặt đầy tâm sự của cô, không giấu được nét cười, liền lên tiếng:

"Cô Đường, có suy nghĩ gì thì cứ nói thẳng đi?"

Vẻ mặt Đường Khê đầy khó xử, nhìn Ngô Hoài Xuyên mà cứ ngập ngừng mãi, không biết phải mở lời thế nào.

Nếu đoán sai, chẳng phải sẽ làm tổn thương người ta sao?

"Không sao đâu, tâm lý tôi cũng không yếu đuối đến mức đó, chịu được hết."

Ngô Hoài Xuyên nói, như muốn trấn an cô.

Đường Khê hắng giọng, đặt đũa xuống bàn, nghiêm túc lên tiếng:

"Vậy tôi nói nhé, nhưng chỉ là suy đoán thôi. Anh bị lạc năm một tuổi, được người ta nhặt về, đến tận năm 18 tuổi, tức là 17 năm. Với quyền lực và địa vị của nhà họ Ngô thì không thể nào không tìm được anh. Hơn nữa, sau 17 năm, ngoại hình của con người thay đổi rất nhiều. Vậy mà họ vừa gặp đã khẳng định anh là con trai họ, thì chỉ có hai khả năng. Một là trên người anh có thứ gì đó khiến họ vừa nhìn đã nhận ra ngay. Hai là..."

Cô ngừng lại, thoáng do dự, liếc nhìn sắc mặt của Ngô Hoài Xuyên.

Thấy anh không có phản ứng gì quá lớn, cô hạ giọng tiếp tục:

"Hai là suốt những năm qua, họ vẫn luôn dõi theo sự thay đổi ngoại hình của anh nên mới nhận ra ngay được."

Nói xong, Đường Khê chăm chú quan sát phản ứng của anh.

Người bình thường nghe đến khả năng này, nếu tâm lý không vững thì e rằng sẽ hoang mang đến mức nghi ngờ cả cuộc sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK