- --
"Cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa vang lên, phá tan bầu không khí thoải mái.
“Chắc họ mang đồ đấu giá đến để kiểm tra. Sau buổi đấu giá sẽ thanh toán ngay, quẹt thẻ xong là có thể lấy đồ đi được.”
Quách Miểu Miểu vừa giải thích, vừa nhâm nhi cốc nước trái cây.
“Phải trả tiền ngay sao? Vậy nếu ai đó đấu giá xong mà hối hận thì sao?” Đường Khê thắc mắc, cảm giác buổi đấu giá thực sự rất nhiều quy tắc kỳ lạ.
Hứa Tư Niên cười, bắt đầu giải thích:
“Đấu giá không phải trò đùa, là chuyện rất nghiêm túc. Nếu hối hận sau khi đấu giá, người đó sẽ bị trừ tiền đặt cọc và còn mất uy tín. Nếu tình huống nghiêm trọng, họ có thể bị cấm tham gia bất kỳ buổi đấu giá nào trong tương lai.”
Đường Khê tròn mắt kinh ngạc: “Quy định nghiêm ngặt vậy à...”
Hứa Tư Niên đi ra mở cửa, nhìn lướt qua vật phẩm, rồi không chút do dự ký tên vào giấy xác nhận.
“Chắc chắn là hàng thật, không vấn đề gì cả. Trong địa bàn của nhà tôi, làm gì có chuyện đồ giả xuất hiện!” Cậu tự tin nói.
Nhân viên cẩn thận thu dọn đồ và rời đi. Trước khi rời khỏi, họ còn lịch sự đóng cửa.
Nhưng ngay khoảnh khắc cửa khép lại, một đôi mắt lấp ló từ bên ngoài, khiến nhân viên giật nảy mình. Tuy vậy, vì tất cả khách tham dự đều là những người thuộc giới thượng lưu nên nhân viên vẫn lịch sự nhắc nhở:
“Thưa quý khách, xin vui lòng trở về chỗ ngồi của mình. Khu vực này không dành cho người ngoài.”
- --
Ở bên ngoài, không ai khác chính là Tống Tiêu San.
Cô ta vừa kịp liếc vào trong để nhìn rõ người trong phòng là ai. Hóa ra là Đường Khê, đang trò chuyện thân thiết với hai người đàn ông, trong đó có cả Hứa Tư Niên, thiếu gia nhà họ Hứa.
Nhìn thấy cảnh này, mặt Tống Tiêu San méo xệch, lòng đầy ghen tỵ.
Vừa nãy cô ta đã tham gia đấu giá chuỗi hạt pha lê Đông Hán nhưng đành bỏ cuộc ở mức giá tám mươi vạn.
Tống Tiêu San đến buổi đấu giá hôm nay không phải dùng tiền của chính mình. Cô ta đi cùng với Bạch Cẩm Niên, mà gã này lại đang dựa dẫm vào một ông chủ lớn tên là Elvin tới từ nước D.
Elvin là một doanh nhân giàu có chuyên kinh doanh đá quý, tài sản tính bằng trăm triệu. Gần đây Bạch Cẩm Niên nhờ cậy ông ta nên công ty mới được bơm thêm vốn, còn Tống Tiêu San thì nhanh chóng quay lại quấn lấy Bạch Cẩm Niên.
Cô ta dùng đủ chiêu trò, giả vờ đáng thương để cuối cùng khiến Bạch Cẩm Niên mềm lòng tha thứ.
Mục tiêu của Tống Tiêu San rất rõ ràng: dùng Bạch Cẩm Niên làm bàn đạp để tiếp cận Elvin. Nếu có thể bám được vào ông chủ này thì cả đời của cô ta sẽ không phải lo nghĩ.
Chuỗi pha lê Đông Hán ban nãy là thứ cô ta rất muốn có, cô ta đã nài nỉ Bạch Cẩm Niên cho mình tham gia đấu giá. Nhưng khi vượt mốc năm mươi vạn thì anh ta đã bảo dừng, nhưng cô ta vẫn lén tăng giá lên tám mươi vạn.
Cuối cùng, món đồ vẫn thuộc về Đường Khê, điều này càng khiến Tống Tiêu San tức tối không thôi.
Cô ta trở về phòng của Elvin, nhìn quanh không thấy Bạch Cẩm Niên đâu. Tống Tiêu San nảy ra một ý tưởng, liền vòng tay ôm lấy cánh tay Elvin, cố tình làm nũng:
“Elvin tiên sinh, ngài đã đến đây lâu vậy rồi mà vẫn chưa ra giá cho món nào. Có phải vì không có món nào xứng với tầm của ngài không?”
Elvin là một người đàn ông tóc vàng, mặc bộ vest màu xanh sẫm tinh tế, nghe vậy liền chau mày.
Ông ta lạnh lùng hất tay Tống Tiêu San ra, ánh mắt đầy chán ghét.
Ông vốn không muốn cô ta đi cùng đến đây, nhưng Bạch Cẩm Niên cứ nài nỉ. Vì đang cần cậu ta giúp đỡ làm quen với môi trường trong nước nên Elvin đành nhắm mắt đưa cô ta theo.