Đường Khê im lặng lắng nghe, từng câu từng chữ như đè nặng trong tâm trí.
Dù không thể xác định lời anh ta nói thật giả bao nhiêu, nhưng trực giác mách bảo cô cái chết của bố mẹ mình chắc chắn có liên quan đến Vu gia.
Cô ngẩng đầu nhìn Vu Lam, giọng nói không giấu được sự lạnh lùng:
"Cái chết của bố mẹ tôi, có liên quan gì đến các người không?"
Đường Khê nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói không mang chút cảm xúc nào, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ lạnh lùng khó tả.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác trống rỗng và khó chịu. Dường như cô chưa bao giờ là một đứa con thực sự "hiếu thảo" khi không hề đặt câu hỏi về cái chết của bố mẹ.
Vu Lam khẽ ngừng tay lại, rít một hơi thuốc rồi từ tốn nhả khói:
"Tôi cũng không rõ. Tất cả những gì tôi biết là nghe từ bà nội. Trước khi mất, điều cuối cùng bà muốn là được gặp lại cô ruột của tôi, nhưng dù chúng tôi đã tìm kiếm rất lâu thì vẫn không thể tìm ra bà ấy. Bà ấy như thể đã bốc hơi khỏi thế gian."
Đường Khê nhếch mép cười nhạt, ánh mắt đầy mỉa mai:
"Vậy nên hôm nay anh gọi tôi đến đây chỉ để nói những điều này?"
Vu Lam lắc đầu, ánh mắt vẫn bình thản:
"Tôi gọi cô đến để nhắc nhở một chuyện. Khối ngọc vàng kia, cô nhất định phải mua được."
Đường Khê chăm chú nhìn anh, càng thêm khó hiểu.
Người đàn ông này đang muốn gì? Lúc thì nói về thân thế của cô, lúc thì lại bắt cô nhất định phải mua khối đá ấy.
Cô nheo mắt, giọng nói lạnh:
"Tôi sẽ tự mình điều tra cái chết của bố mẹ tôi. Nếu tôi phát hiện ra đó là do đám người trong nhánh gia tộc của các người làm thì đừng trách tôi không khách sáo."
Vu Lam khẽ cười, như thể chế nhạo sự non nớt của cô:
"Cho dù họ không chết dưới tay người của nhánh gia tộc, quay về tộc gốc cũng chỉ là một con đường chết."
Câu nói của anh khiến đôi mắt Đường Khê lóe lên tia sắc lạnh, ánh nhìn trở nên nguy hiểm.
"Anh nói vậy là ý gì?"
Vu Lam nhìn cô không chút né tránh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng như dao cứa vào lòng người:
"Quy tắc gia tộc Vu rất nghiêm ngặt: tuyệt đối không được kết hôn với người ngoại tộc. Mẹ cô đã kết hôn với một người bình thường, còn sinh ra cô. Theo luật lệ tộc gốc thì mẹ cô, bố cô và cả cô đều phải chết."
Tứ chi Đường Khê bỗng lạnh toát, như thể dòng máu trong người cô vừa đông cứng lại.
Quy tắc gia tộc quái quỷ gì thế này? Đến thế kỷ 21 rồi mà vẫn tồn tại kiểu luật lệ tàn nhẫn đến khó tin.
Không ngạc nhiên khi mẹ cô đã chọn cách rời bỏ gia tộc.
Vu Lam tiếp lời, giọng nói mang vẻ dửng dưng đến đáng sợ:
"Bố mẹ cô chết bên ngoài, đó đã là cái kết tốt nhất dành cho họ rồi. Nếu cô muốn điều tra, tôi không những không ngăn cản, mà còn sẵn sàng giúp cô. Nhưng cô phải hiểu chuyện này dù ở tộc gốc hay nhánh gia tộc đều là điều cấm kỵ, tôi chỉ có thể giúp cô trong âm thầm."
Đường Khê nhìn thẳng vào mắt Vu Lam, cố gắng phân biệt thật giả trong lời nói của anh.
Người đàn ông này tiếp cận cô với mục đích gì? Chỉ để mượn tay cô điều tra sự thật, hay là vì khối ngọc vàng kia?
Cô hít một hơi sâu, hỏi thẳng:
"Khối đá ấy rốt cuộc có gì đặc biệt?"
Vu Lam nhướng mày, cười nhạt:
"Thực ra, tôi cũng không biết. Nhưng trước khi mất, bà nội tôi nói rằng đó là vật thuộc về cô ruột của tôi. Bà muốn nó được trả về đúng chủ nhân. Tôi chỉ đang hoàn thành di nguyện của bà nội mà thôi."
Anh ta dừng lại, vẻ mặt đăm chiêu:
"Tôi đã cử người điều tra khối ngọc đó vô số lần, tốn không biết bao nhiêu tiền của, nhưng vẫn không tìm ra điều gì đặc biệt. Với tôi, nó chỉ là một tảng đá vàng lớn."
Dù vậy, anh ta vẫn tin vào lời của bà nội, người luôn yêu thương Vu U nhất nhà.