Đường Khê bị đám đông bao quanh đến mức khó thở, nhưng trên môi cô vẫn nở nụ cười bất lực.
Có nhiều người bạn như vậy, còn lo lắng cho cô như thế, cảm giác này thật sự không tệ chút nào.
“Đó là ai...?”
Câu hỏi của Đới Vũ Ninh kéo mọi người trở về thực tại. Ánh mắt cả nhóm dồn về phía sau Đường Khê, nơi một người đàn ông đang bước vào.
“Lại là anh!” Quách Miểu Miểu thốt lên.
Khi Đường Khê bị đưa đi, bức ảnh mà cô gái tóc vàng mang đến khá mờ, khiến mọi người không rõ người trong ảnh là ai.
Đường Khê bước ra khỏi vòng vây của bạn bè giới thiệu.
“Đây là Cố Hành Chu, bạn tôi.”
Trong nhóm, ngoài Đới Vũ Ninh là người luôn chìm đắm trong nghiên cứu thì những người còn lại đều rất hay cập nhật mạng xã hội.
Họ lập tức nhớ đến chuyện Đường Khê cùng một người đàn ông lên hot search gần đây. Tin đó thậm chí treo trên bảng xếp hạng mấy ngày liền mới rớt xuống.
Ngay khi Cố Hành Chu xuất hiện, tất cả đã nhận ra.
“Là anh chàng trong tin đồn phải không?”
“Chính là anh chàng mặc cổ phục siêu đẹp ấy!”
“Anh và Đường Khê là mối quan hệ gì vậy?”
“Hai người đang hẹn hò thật à?”
“Mà sao hôm nay anh vẫn mặc cổ phục? Anh định dùng phong cách này vĩnh viễn à?”
Đám đông từ vây quanh Đường Khê chuyển sang bao vây Cố Hành Chu. Những câu hỏi dồn dập như cơn mưa khiến hắn ngẩn người.
Cố Hành Chu nhìn đám đông đang hứng thú, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Đường Khê.
Hắn hiểu rằng những người này là bạn của cô, không có ý xấu, nhưng hắn bắt đầu cảm nhận được sự bất lực mà cô thường phải đối mặt.
Cuối cùng Đường Khê cũng giải vây cho Cố Hành Chu, mỉm cười giải thích với mọi người.
“Bình tĩnh đi nào! Mọi người không thể bình tĩnh được sao? Chúng tôi đều bình an trở về rồi, đó chẳng phải điều tốt sao? Có chuyện gì thì chờ buổi đấu giá xong hãy nói!”
Mọi người miễn cưỡng nén lại sự tò mò. Dù sao, họ đến đây cũng vì buổi đấu giá.
Mục đích của mỗi người có thể khác nhau, nhưng buổi đấu giá vẫn là trọng tâm.
Quách Miểu Miểu kéo Cố Hành Chu sang một góc, hào hứng mời nước mời bánh.
“Lão Cố, đến rồi thì phải ăn uống, thưởng thức hết đi!”
Đường Khê chỉ biết cười bất lực.
Cô đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống buổi đấu giá đang diễn ra bên dưới.
“Nếu không đoán sai, viên đá ngọc hoàng sẽ được đưa ra sau cùng.”
Đới Vũ Ninh đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói.
Đường Khê nghĩ một lúc, rồi thì thầm đủ hai người nghe:
“Anh nhất định phải mua nó sao?”
Cô chỉ vào viên đá trên trang bìa của quyển sách giới thiệu.
Câu hỏi của Đường Khê khiến Đới Vũ Ninh sững người.
“Ý cô là gì?”
“Ý tôi là tôi nhất định phải có viên đá này. Tôi sẽ không để vuột mất nó.”
Đới Vũ Ninh hơi sững lại, ánh mắt nhìn Đường Khê đầy nghi hoặc.
Chỉ đi ra ngoài một lúc, vậy mà khi trở về cô lại khẳng định chắc nịch như vậy.
“Cô biết gì rồi sao?”
Đường Khê không phủ nhận.
“Đây là đồ của mẹ tôi, tôi phải mua lại nó.”
Đới Vũ Ninh đã dành rất nhiều thời gian nghiên cứu mới chỉ tìm ra được một chút manh mối về viên đá ngọc hoàng. Còn những bí mật sâu xa hơn thì anh vẫn chưa khai thác được.
Chẳng lẽ Đường Khê đã biết điều gì?
Là một người đam mê học thuật, anh luôn đầy khao khát khám phá và hiểu biết.
Chuyến đi này, dù xa xôi cách trở thì anh cũng chỉ có một mục tiêu duy nhất: mang được viên đá đó về nghiên cứu.
“Vậy, ngoài chuyện là đồ của mẹ cô thì viên đá này còn bí mật gì nữa không?”
Đới Vũ Ninh buột miệng hỏi, nhưng ngay lập tức nhận ra điều đó có phần không hợp lý. Anh ngập ngừng, miệng há ra nhưng không biết nói tiếp thế nào.
Đường Khê thấy thái độ của anh thì hiểu ngay. Anh chỉ muốn làm rõ bí ẩn của viên đá, đó có lẽ là chấp niệm của một người theo đuổi khoa học.
Cô rất tin tưởng Đới Vũ Ninh, và cũng muốn chia sẻ với anh. Nhưng vấn đề là cô hoàn toàn không biết bí mật thật sự của viên đá này là gì.