Mục lục
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Hành Chu cảm nhận được ánh mắt của Vu Lam, bèn quay lại, trầm giọng hỏi:

“Nói vậy, Nam Khê quốc là địa bàn của người họ Vu các anh sao?”

Nam Khê? Cái tên này nghe thật xa lạ.

Vu Lam trầm tư, nhớ lại những gì anh từng đọc trong cuốn sổ tay của bà nội, đôi mày nhíu lại đầy khó hiểu.

“Nam Khê... quốc?”

Vu Lam tỏ ra bối rối. Dù người họ Vu có một vùng đất nhất định ở Lĩnh Nam, nhưng nơi đó tuyệt đối không thể gọi là "quốc gia".

Hơn nữa, theo những gì anh biết, thời đại mà Cố Hành Chu sống dường như không xuất hiện trong bất kỳ trang lịch sử nào mà họ được học.

Rất có khả năng, thời đại của Cố Hành Chu thuộc về một không gian song song, hoặc thậm chí không nằm trong phạm vi tồn tại của trái đất.

Vu Lam chia sẻ suy nghĩ của mình, với mong muốn tìm ra lời giải.

Sau khi Cố Hành Chu và Đường Khê nghe xong cũng nhíu mày.

Đường Khê cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.

Cô không phải chưa từng nghi ngờ về xuất thân của Cố Hành Chu. Tuy rằng lịch sử không phải là thế mạnh của cô, nhưng cô từng dành nhiều thời gian nghiên cứu và thậm chí nhờ đến các chuyên gia để giải đáp.

Kết quả mà họ phân tích cũng giống với những gì Vu Lam vừa nói.

Vì thế, Đường Khê vẫn luôn cho rằng chuyện này chỉ đơn giản là do số phận sắp đặt.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, làm gì có sự sắp đặt nào đơn thuần như vậy?

Rõ ràng là có một thế lực vô hình đang thúc đẩy họ tiến về phía trước.

Cố Hành Chu suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi nói:

“Có thể việc này liên quan đến gia tộc họ Vu của các anh. Rõ ràng chuyện này không thể giải thích theo cách khoa học thông thường. Nếu những gì anh nói là sự thật, tôi đoán rằng nguồn cơn của nó đều bắt nguồn từ gia tộc các anh.”

Lời nói của Cố Hành Chu khiến Đường Khê bất chợt nhớ tới nhân vật quan trọng nhất trong toàn bộ câu chuyện là mẹ cô.

“Lẽ nào mọi chuyện đều do bà ấy gây ra...”

Vu Lam trầm ngâm một lát rồi gật đầu, giọng chắc nịch:

“Có thể trong khối đá đó chứa đựng câu trả lời mà cô muốn tìm. Nếu trước khi bà nội tôi qua đời đã đặc biệt căn dặn kỹ lưỡng, thì thứ này nhất định có tầm quan trọng đặc biệt.”

Đường Khê cau mày, ánh mắt trở nên cương nghị. Cô nhất định phải giành được khối đá kia.

Nhìn đồng hồ, Vu Lam nhận ra đã đến giờ diễn ra buổi đấu giá. Anh liền gọi cô gái tóc vàng ban đầu dẫn Đường Khê đến đây, bảo cô ta đưa hai người trở lại.

Trong lúc này, tại khách sạn, đám người của Quách Miểu Miểu đã gần như phát điên.

Họ muốn ra ngoài tìm Đường Khê nhưng phát hiện cửa ra vào bị mấy người đàn ông mặc đồ đen canh giữ.

Ngay cả một con ruồi cũng không thể bay ra được, nói gì đến người.

“Cậu đừng đi qua đi lại nữa, làm tôi chóng cả mặt” Quách Miểu Miểu nhíu mày nhìn Hứa Tư Niên, từ lúc Đường Khê bị dẫn đi thì trông cậu cứ như con ruồi không đầu, loay hoay mãi chẳng chịu ngồi yên.

“Hay là chúng ta xông ra ngoài đi!”

“Bên ngoài nhiều vệ sĩ thế, cậu xông ra chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?”

“Thế anh bảo phải làm sao bây giờ? Anh không lo lắng à!”

Lúc này Đới Vũ Ninh là người lớn tuổi nhất trong nhóm và có vẻ bình tĩnh nhất bước lên, vỗ nhẹ lên vai Hứa Tư Niên.

“Đừng lo. Đường Khê là người biết chừng mực, cô ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu. Chúng ta ở đây cũng không nên tự rối lên.”

“Mọi người nghe xem! Hình như có tiếng bước chân bên ngoài!”

Người đứng gần cửa nhất là Ngô Tinh. Cô ấy giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, rồi gật đầu xác nhận.

Ngay lúc đó, cửa bất ngờ mở ra từ bên ngoài.

Một bóng người quen thuộc bước vào, không ai khác chính là Đường Khê.

“Đường Khê!”

“Cậu không sao chứ!”

“Họ có làm gì cô không?”

Mọi người ùa tới, vây quanh Đường Khê, mỗi người một câu hỏi dồn dập.

Từ lúc Đường Khê bị dẫn đi, không khí trong phòng tràn ngập sự căng thẳng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK