"Đặc biệt là các gia đình quyền quý. Chuyện thành thân lại càng thận trọng. Tình huống như cô nói cũng có, nhưng không phổ biến. Ở thời của ta, mọi người vẫn khá tự do."
Đường Khê kinh ngạc, "Các anh còn có tự do yêu đương nữa à?"
Nếu nói trước đây cô chỉ hơi tò mò về Nam Triều thì giờ cô thật sự muốn tìm hiểu về nó nhiều hơn.
Dù lần trước cô đã đến đó khoảng nửa tiếng, nhưng toàn bộ thời gian đều ở vùng ngoại ô, ngoài rừng cây ra thì chẳng thấy được gì.
"Thật ra, tôi rất muốn xem thời đại của các anh trông thế nào."
Đôi mắt Cố Hành Chu sáng lên. Cô vừa nói gì? Muốn đến thế giới của hắn ư?
Khóe miệng hắn từ từ cong lên, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.
Đường Khê nghe thấy tiếng cười liền liếc nhìn hắn đang cười ngây ngô.
"Anh cười cái gì?"
"Không có gì. Nếu cô có thể đến được thời của ta thì ta nhất định sẽ đưa cô đi chơi thật vui."
Đường Khê nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó. Cố Hành Chu không nghe rõ, nhưng không quan trọng.
Trong lòng hắn vốn đang băn khoăn không biết làm thế nào để lừa— à không, để mời cô qua thế giới của mình.
Giờ thì Đường Khê tự nói muốn qua xem, hắn vui đến mức cười không khép được miệng.
"Nhưng không biết có cơ hội xuyên qua không..."
Đường Khê nhớ lại lần trước mình đã đến Nam Triều, chắc vẫn còn cơ hội.
Nếu có thể ở đó nửa tiếng thì sau này chắc có thể là một tiếng, một ngày, thậm chí là vài ngày.
Chỉ là cảm giác khi xuyên qua... thật sự không dễ chịu chút nào.
Cố Hành Chu nhẹ nhõm nói, "Sẽ được thôi."
"Vì sao anh lại chắc chắn thế?" Đường Khê nghi ngờ.
Nụ cười tự tin của Cố Hành Chu dưới ánh nắng chiều rực rỡ đến lạ thường.
"Ta còn xuyên đến đây được thì tại sao cô lại không thể qua bên kia chứ? Chỉ là thiếu một cơ hội mà thôi."
Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ khung cảnh.
Đường Khê cố ý không sử dụng công nghệ tự động vận chuyển mà cùng Cố Hành Chu dùng sức người để đưa đồ lên xe đẩy.
Cô cũng không hiểu vì sao, nhưng thời gian ở bên Cố Hành Chu trôi qua rất nhanh.
Rõ ràng đồ đạc nhiều như vậy, nhưng loáng một cái đã dọn xong.
Nhìn lại đồng hồ thì đã trôi qua bốn tiếng.
Cố Hành Chu cố tình kéo dài thời gian, nhưng cuối cùng cũng không tránh được việc hoàn thành sớm.
- --
Sau khi sắp xếp xong các thùng hàng, Cố Hành Chu quay lại nhìn Đường Khê, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn:
“Cô cứ yên tâm. Mọi thứ đã sẵn sàng. Khi ta lên đường, ta sẽ thường xuyên qua lại để lấy thêm đồ, không làm phiền cô đâu.”
Đường Khê mỉm cười gật đầu, ánh mắt vẫn thấp thoáng chút trêu đùa.
“Anh đi đường cẩn thận. Có gì cần thì cứ gọi tôi.”
Đường Khê đứng nhìn theo bóng anh khuất dần trong màn sương, sau đó quay lại nhìn đống đồ đạc chất đầy trên mặt đất, cảm giác có chút đau đầu.
“Đinh——”
Tiếng chuông báo tin nhắn điện thoại vang lên. Đường Khê mở ra xem, là một giao dịch chuyển khoản từ Quách Miểu Miểu.
Cô tròn mắt nhìn dãy số trên màn hình, rồi bắt đầu đếm số chữ số 0 phía sau.
“Một, mười, trăm, nghìn…”
Tròn năm ngàn vạn!