"Cửu Hòa, làm sao huynh có được thuốc này?"
Cố Cửu Hòa kể lại toàn bộ chuyện Cố Tử Dật gặp một nữ tử trong không gian kỳ lạ và mang thuốc về.
Người nam nhân trung niên trước mặt ông tên là Thường Hoài Viễn, là một người bạn rất đáng tin cậy.
Năm xưa, khi Cố Hành Chu gặp chuyện trên triều đình, chính Thường Hoài Viễn đã đứng ra bảo vệ cả gia tộc họ Cố, tranh luận gay gắt với các quan đại thần khác để giữ cho họ không bị bãi quan hay lưu đày.
Vì điều này mà ông ấy cũng bị liên lụy và bị điều đến vùng đất hoang vu này để trị thủy cùng gia đình họ Cố.
Nghe xong câu chuyện, Thường Hoài Viễn ngạc nhiên đến không nói nên lời.
"Có một nơi thần kỳ như vậy thật sao? Chúng ta có nên đến đó mua thêm thuốc và lương thực không?"
Cố Cửu Hòa trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu đồng ý:
"Được. Nhưng phải để Tử Dật dẫn đường. Con đã từng đến đó, nếu nữ tử ấy không có ác ý thì việc này hẳn là sẽ ổn."
Ông quay sang nhìn Cố Tử Dật, cậu bé đang chớp chớp đôi mắt sáng ngời đầy tinh nghịch.
"Tử Dật, con có thể đưa cha đến chỗ đó được không?"
Cố Tử Dật bối rối, ấp úng. Cậu không thể nói rằng mình ngã xuống sông rồi bị hút vào đó được, như vậy thì cha nương sẽ phát hiện ra sự thật.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu, cậu nói ngay:
"Cha ơi, tỷ ấy bảo chỉ có con mới vào được nơi đó. Người khác không vào được đâu ạ!"
Ba người lớn nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể thở dài bất lực.
Thường Hoài Viễn lên tiếng an ủi:
"Cửu Hòa, huynh cũng đừng lo lắng. Nếu Tử Dật đã đi được một lần và mang về những thứ này, chắc chắn nữ tử đó không có ác ý. Hơn nữa, còn có chiếc xe đẩy, chứng tỏ nữ tử đó đã chuẩn bị sẵn đồ đạc cho Tử Dật mang về. Ta tin Tử Dật có thể tiếp tục làm được."
Cố Cửu Hòa nhìn cậu bé, vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ. Ông xoa đầu cậu, khẽ chạm nhẹ vào trán cậu bé:
"Được rồi. Phu nhân, bà chuẩn bị tiền bạc đi. Nếu không đủ thì mang thêm mấy món đồ quý giá thay thế. Chúng ta phải thể hiện đủ thành ý."
"Vâng." Du Hoa gật đầu, lập tức chuẩn bị.
Đường Khê vừa tiễn Cố Tử Dật đi xong, nhìn đồng hồ thì đã là nửa đêm. Cô nghĩ thầm: Chắc Cố Hành Chu sẽ không đến nữa đâu.
Cô dọn dẹp nốt đống hộp đồ ăn mang về, định thu xếp đồ đạc để về nhà nghỉ ngơi.
Ai ngờ, tiếng chuông gió bất ngờ vang lên.
Đường Khê quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Cố Hành Chu đã đến.
"Sao bây giờ anh mới tới?"
Cố Hành Chu mang vẻ mặt đầy khó hiểu:
"Ta đã cố gắng đi vào từ lâu, nhưng cứ vào đến màn sương trắng thì lại như có một bức tường vô hình chặn ta lại. Mãi đến vừa rồi lực cản đó mới biến mất, nên ta mới vào được."
Đường Khê ngẫm nghĩ một hồi, đoán rằng có lẽ hệ thống chỉ cho phép một người ở mỗi thời điểm. Xem ra, cô cần phải đọc lại cuốn hướng dẫn sử dụng hệ thống, từ khi có nó đến giờ, cô còn chưa mở ra xem lần nào.
Chợt nhớ đến Cố Tử Dật, cô hỏi:
"Anh có quen một người tên là Cố Tử Dật không?"
Sắc mặt Cố Hành Chu đột nhiên ngẩn ra, ánh mắt hắn lập tức ánh lên sự kích động:
"Cô đã gặp Tử Dật sao?"
Nhìn phản ứng của hắn, Đường Khê lập tức đoán được hai người chắc chắn quen biết nhau.
Cô lấy miếng ngọc bội mà Cố Tử Dật đưa cho mình ra, đưa cho hắn xem:
"Cậu bé nói chỉ cần anh nhìn thấy thứ này sẽ biết cậu ấy đã từng đến đây."
Cố Hành Chu bước nhanh tới, cầm miếng ngọc lên kiểm tra, xúc động nói:
"Đúng là của Tử Dật, sao thằng bé lại đến được đây?"
Đường Khê kể lại:
"Nó bị ngã xuống nước, trước khi chết đuối thì vô tình được đưa tới chỗ tôi. Nhưng anh yên tâm, tôi đã cho nó uống thuốc nên nó khỏe lại rồi, lúc đi còn nhảy nhót vui vẻ."