Dù lúc đó Quách Miểu Miểu nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, nhưng hắn cũng nắm được khái niệm cơ bản.
Cố Hành Chu lẩm bẩm: “52 tỷ thôi mà, chẳng qua là một trăm rương vàng. Cũng không nhiều lắm.”
Nhà đấu giá này thực sự rất linh hoạt, không chỉ cho phép trả góp mà còn chấp nhận thế chấp bất động sản, đủ mọi hình thức thanh toán.
Đường Khê nhìn mà không khỏi sửng sốt. Họ có thể làm như thế sao?!
Cố Hành Chu vừa định mở miệng thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Cửa vừa mở, một người đàn ông trung niên trong bộ vest bước vào, nụ cười nhã nhặn trên môi.
“Vu quản gia, sao ngài lại tới đây?”
Vừa nhìn thấy người mới đến, sắc mặt tất cả cổ đông lẫn lãnh đạo trong phòng lập tức nghiêm nghị.
Thậm chí, vài người còn bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Đường Khê để ý đến biểu cảm thay đổi của họ, rồi lại nhìn sang vị quản gia này.
Có gì đáng sợ sao? Ngoài nụ cười kiểu cách ấy, ông ta cũng đâu có gì kỳ lạ.
“Thiếu gia nhà tôi nói mọi chi phí lần này của Đường tiểu thư, ngài ấy sẽ thanh toán. Tôi chỉ đến báo lại với cô một tiếng.”
Đường Khê vẫn giữ vẻ bình thản. Dù gì thì cô cũng sẽ tìm cách trả lại sau, không muốn nợ ai ân tình.
Nhưng những người đi cùng cô lại không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Ban đầu họ đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng góp tiền giúp Đường Khê.
Ai ngờ, từ đâu xuất hiện vị quản gia này.
Khoan đã, Vu quản gia?
Tất cả đều cảm thấy bất thường. Họ bắt đầu suy nghĩ.
Họ Vu vốn rất hiếm, chưa kể tài lực đáng sợ đến mức nói trả thay là trả.
Kết hợp những chi tiết này, chỉ có một khả năng.
Quách Miểu Miểu liếc nhìn mọi người, lòng cũng có cùng suy đoán.
Lần trước, khi Quách Miểu Miểu bị bắt cóc, Đường Khê từng nói dối để kéo dài thời gian rằng mẹ cô là người của nhà họ Vu.
Sau đó, Đường Khê phủ nhận, nhưng giờ nghĩ lại thì mọi thứ đều trùng khớp.
Không để mọi người nghĩ ngợi thêm, những người nước ngoài trong phòng lập tức cúi chào cung kính quản gia Vu.
“Hiểu rồi, quản gia Vu. Ngài đi thong thả.”
Quản gia Vu vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, gật đầu với Đường Khê cùng mọi người.
Trước khi rời đi, ông nói với Đường Khê một câu:
“Thiếu gia nói sau khi trở về, ngài ấy sẽ tự tìm cô. Hãy nghiên cứu kỹ thứ đó.”
Nói xong, ông lập tức rời khỏi phòng, để lại những ánh mắt ngơ ngác đầy nghi hoặc.
- ----
Những người ngồi trên chuyến phi cơ riêng về nước đều như hóa ngốc.
Nhà đấu giá đã sắp xếp hai chiếc phi cơ riêng: một chiếc dùng để vận chuyển đồ cổ, chiếc còn lại dành riêng để đưa Đường Khê và những người đi cùng.
Không ai ngờ rằng họ đã chi ra tận 52 tỷ để quét sạch mọi vật phẩm trong một buổi đấu giá.
Cố Hành Chu khi nhìn thấy phi cơ riêng cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên.
Hắn biết rằng trong thế giới của Đường Khê có rất nhiều điều kỳ diệu. Giờ đây, khi đã bước chân vào thế giới này, hắn tin rằng mình sẽ có nhiều thời gian để từ từ khám phá và học hỏi.
Mãi đến khi máy bay hạ cánh an toàn thì đầu óc Đường Khê vẫn rối bời.
Cô không thể nào tin nổi, chỉ vì một chuyến xuất ngoại mà mình lại gánh trên vai khoản nợ 52 tỷ đồng.
Dù Vu Lam là anh họ của cô, nhưng thân thiết đến mức nào cũng phải tính toán rõ ràng. Hơn nữa, hai người cơ bản không hề thân thiết.
Có thể nói họ chỉ là những người xa lạ có chút quan hệ huyết thống. Sau buổi đấu giá đêm đó, quan hệ ấy thậm chí còn trở nên xa cách hơn.
Trên phi cơ, Đường Khê đã liên lạc với Trịnh Lai, trước đó cô có đầu tư một khoản vào cửa tiệm của chị ấy.
Phía Trịnh Lai cam kết rằng, chỉ trong vòng hai ngày tới, chị ấy sẽ hoàn tất kết toán cuối năm, chắc chắn không để chậm trễ.