Mục lục
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thân phận của em cũng có giá trị ghê. Chị tưởng sẽ phải mất kha khá thời gian, ai ngờ chỉ vài phút là xong.”

Hứa Tư Niên khoe khoang với vẻ mặt đầy tự mãn, dáng vẻ thật giống Quách Miểu Miểu. Không hổ là bạn thân.

“Đương nhiên rồi!”

Nhưng Đường Khê chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

“Em đã báo cho nhà họ Quách chưa? Họ nói thế nào?”

Hứa Tư Niên liếc nhìn GPS trên xe, thấy còn cách đích vài trăm mét, gương mặt cậu cũng dần trở nên nghiêm túc.

“Em đã liên lạc với chú Quách rồi. Bên đó bảo sẽ lập tức cử người đến đây và dặn chúng ta đừng lo lắng, cứ giao cho họ xử lý.”

Tài xế nói:

“Cô gái, đã đến nơi rồi. Đừng quên mang đồ theo nhé.”

“Cảm ơn bác tài.”

Chiếc xe rẽ vào một khúc quanh rồi dừng lại bên cạnh một cây cầu lớn.

Đường Khê và Hứa Tư Niên bước xuống, nhìn thấy trước mặt là cổng chính của một nhà máy bỏ hoang, cách đó chỉ vài bước chân.

Trước khi bước vào, Đường Khê quay lại nhắc nhở:

“Một lát nữa vào trong, mọi việc phải nghe theo chị. Đừng hành động nóng nảy.”

Hiếm hoi thay, lần này Hứa Tư Niên không cãi lại mà gật đầu đáp:

“Được, em hiểu rồi.”

Hai người hít sâu một hơi, bước mạnh mẽ vào bên trong nhà máy.

Chỉ đi được vài bước, một nhóm người bịt mặt bất ngờ xuất hiện từ bóng tối, tay lăm lăm súng, bao vây chặt lấy họ.

Đường Khê tròn mắt kinh ngạc. Trời đất?! Chơi lớn vậy sao! Đây là súng thật hay giả đây?!

Dù thật hay giả, cô cũng không dám manh động.

“Giơ tay lên!”

Hai chấm đỏ từ tia laser nhắm thẳng vào đầu Đường Khê và Hứa Tư Niên.

Cả hai lập tức giơ tay theo lệnh, Hứa Tư Niên nhanh chóng đặt hai chiếc vali xuống đất.

Một trong những tên bịt mặt tiến tới, xách hai chiếc vali lên, mở ra kiểm tra rồi gật đầu ra hiệu với kẻ đang chỉ huy ở trên cao, giơ ngón tay thành dấu OK.

Tia laser lập tức biến mất.

Tim Đường Khê đập thình thịch, đầu óc như trống rỗng. Không biết kẻ bắt cóc Quách Miểu Miểu có phải người nhà họ Nguyên không. Nếu đúng là vậy, nhà họ Nguyên đúng là to gan thật.

Hai người bị bịt mắt bằng khăn đen và bị áp giải vào sâu trong nhà máy.

Lối đi ngoằn ngoèo, Đường Khê không rõ đã đi bao xa, chỉ cảm nhận được một đoạn đường cỏ, sau đó là mặt đường xi măng.

Mọi thứ xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Khi mắt bị che, các giác quan khác như thính giác và khứu giác trở nên nhạy bén hơn.

Cô ngửi thấy mùi ẩm mốc, giống như mùi ở tầng hầm.

Lẫn trong không gian yên ắng là tiếng nước nhỏ từng giọt, từng giọt.

“Đại ca, hai người này còn mang theo điện thoại, có cần...”

Một gã to lớn lên tiếng.

“Không cần. Xung quanh đây toàn thiết bị gây nhiễu sóng, trên địa bàn của tao mà để bọn chúng thoát được thì tao vứt cái danh này đi cho rồi.”

Một giọng nói khàn đặc như bị khói thuốc tàn phá vang lên, làm Đường Khê lạnh sống lưng.

Hứa Tư Niên khẽ nói nhỏ vào tai cô:

“Là Nguyên Sĩ Lãng, cẩn thận đấy. Hắn là kẻ háo sắc.”

Đường Khê nhẹ gật đầu đáp lại, cố giữ im lặng. Xung quanh dần trở nên im lặng đến mức ngột ngạt.

Ngay sau đó, chiếc khăn đen bị giật mạnh khỏi mắt cô.

Ánh sáng bất ngờ làm cô chói mắt, phải nheo lại để thích nghi.

Tiếng bước chân vang lên, một bóng người mờ mờ phía trước lên tiếng, giọng điệu khó chịu:

“Cô gái xinh đẹp như thế này, mà mấy người đi theo tôi bao lâu rồi không biết nâng niu sao hả?!”

Nói xong, hắn đá mạnh vào một gã đàn ông lực lưỡng đứng gần đó.

Khi mắt đã quen dần với ánh sáng, Đường Khê nhìn rõ kẻ trước mặt.

Đó là một gã đàn ông trạc hơn 20 tuổi, khuôn mặt tầm thường, không thể gọi là đẹp trai. Đôi mắt híp, mí lót, quầng thâm lớn dưới mắt trông như người kiệt quệ vì bị hút hết sinh khí.

Khi hắn nheo mắt đánh giá người khác, vẻ ngoài toát ra sự gian xảo, hiểm độc khiến Đường Khê cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hứa Tư Niên khẽ bước lên trước, chắn trước Đường Khê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK