Nhìn chiếc xe thể thao đỏ chói đỗ trước cổng, cô che mặt chạy nhanh tới ghế phụ, mở cửa và ngồi vào trong.
Đường Khê thầm thở phào, may mà khu vực cô sống vắng vẻ, nếu là nơi đông đúc thì cô thực sự không muốn thừa nhận mình quen biết cái tên nổi bật như Quách Miểu Miểu.
Quách Miểu Miểu lúc nào cũng như nam chính bước ra từ truyện tranh, càng đông người nhìn thì anh lại càng thích. Với chiếc xe thể thao màu đỏ rực và mái tóc dài thẳng mượt ánh bạc, Miểu Miểu quả thật rất giống một nhân vật nam thần trong truyện tranh.
Nhưng có lẽ vì Đường Khê quá quen biết anh nên cô chỉ thấy đây là một “người thích làm màu”, khiến cô muốn tát vài cái cho tỉnh.
Thậm chí, cô từng khuyên Quách Miểu Miểu: “Cậu nên tham gia showbiz, chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao nổi tiếng. Ở đây chỉ tổ lãng phí tài năng của cậu.”
Khi lên xe, cô đặt chiếc túi hồng sang một bên.
Quách Miểu Miểu liếc qua chiếc túi, tò mò hỏi:
“Cậu mang gì thế?”
Đường Khê đáp qua loa:
“Quà gặp mặt cho ba mẹ cậu và chú Hứa. Đến nhà người ta ăn cơm mà tay không thì không hay.”
Quách Miểu Miểu nhếch môi cười:
“Cậu mà cũng biết ngại à? Cậu có chắc mình là Đường Khê mà tôi quen không đấy?”
Đường Khê bực bội liếc nhìn Quách Miểu Miểu, muốn phản bác nhưng lại chẳng tìm được lý do nào hợp lý.
“Ăn với cậu thì không sao, nhưng ăn với ba mẹ cậu và chú Hứa thì khác. Cần phải giữ lễ một chút chứ.”
Quách Miểu Miểu khẽ cười, không quan tâm lắm đến thứ trong túi quà của Đường Khê. Anh không ngờ rằng đó lại là những món đồ cổ quý giá đủ khiến cả gia đình nhà họ Quách kinh ngạc đến mức huyết áp tăng vọt, suýt phải vào viện.
Lúc này anh cười tươi bao nhiêu thì lát nữa sẽ khóc thảm bấy nhiêu.
- --
Chiếc xe chạy khoảng hơn một tiếng, rẽ vào một con đường nhỏ hoang vắng.
Tiếp tục đi thêm một đoạn, họ đến một khu vực rộng lớn với những tòa biệt thự nguy nga như lâu đài.
Đường Khê tròn mắt ngạc nhiên nhìn cảnh vật xung quanh. Mặc dù đây đều là nhà riêng, nhưng quy mô của chúng lớn chẳng kém gì những cung điện.
Giữa các ngôi biệt thự cách nhau khoảng hơn 200 mét, đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối.
Trước mỗi cổng nhà đều có hai chòi bảo vệ, bên trong lúc nào cũng có bốn người canh gác.
Đường Khê sửng sốt: “Đây chính là cuộc sống của người giàu ư?”
So với những biệt thự hoành tráng này, nhà họ Quách trông nhỏ bé hơn hẳn.
Cô bất giác hỏi Quách Miểu Miểu:
“Sao nhà cậu không mua hẳn một tòa lâu đài nhỉ?”
Ngay khi nói ra, cô lập tức hối hận. “Mua lâu đài”? Nghe sao mà... kỳ cục!
Xe rẽ vào một con đường nhỏ yên tĩnh hơn, không gian thoáng đãng đến mức chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên mặt đường.
Quách Miểu Miểu thản nhiên nói:
“Ba mẹ tôi thích những căn nhà nhỏ hơn. Họ bảo lâu đài thì quá rộng và trống trải, chẳng có hơi người.”
Đường Khê quay đầu nhìn anh với ánh mắt không thể tin được. Hóa ra lý do lại giản dị đến vậy...
Nhưng mà này, nhà cậu không hề nhỏ chút nào nhé! Diện tích ít nhất cũng phải 500–600 mét vuông!
Cô nhớ lại lần trước tỉnh dậy tại nhà họ Quách, chỉ riêng phòng ngủ thôi đã rộng bằng một căn hộ ba phòng ngủ. Chưa kể các khu vực khác, đủ để tổ chức một buổi tiệc lớn.
Trong lòng cô lặng lẽ thầm than, nhưng cũng không nói ra. Chẳng g mấy chốc xe đã dừng trước cửa nhà họ Quách.
Lần trước ra về, cô không để ý lắm, nhưng giờ nhìn kỹ, cửa nhà họ Quách cũng có chòi bảo vệ.
Tuy nhiên, so với các tòa lâu đài khu trước thì nơi này có vẻ khiêm tốn và dễ chịu hơn nhiều.
Ít nhất là không mang lại cảm giác như đang bước qua cổng một quốc gia, mà chỉ là vào nhà một gia đình khá giả.