"Không có vấn đề gì đâu ạ. Để cháu gọi xe tải chở những thứ này đi luôn."
Nói rồi, cô liền rút điện thoại, gọi một chiếc xe tải lớn, còn cẩn thận nhấn mạnh cần thêm hai người phụ trách vận chuyển.
Trong lúc đó, Đường Khê không khỏi nghĩ tới cách mà những món đồ này đã được mang đến đây.
Chiếc giường cổ khổng lồ kia vừa to vừa nặng, cô không thể hiểu nổi làm sao mà Cố Hành Chu có thể tự mình chuyển hết được.
Ngoài cô ra thì chỉ toàn các ông cụ lớn tuổi và Quách Miểu Miểu.
Đường Khê thầm cảm thán: "Cố Hành Chu đúng là đàn ông thực thụ!"
Trong lúc đợi xe, cô tranh thủ hỏi ông Tiền:
"Ông Tiền, những thứ này phải mất bao lâu thì sửa xong ạ?"
Ngoài chiếc giường, còn có một số khung cửa sổ và đồ trang trí nhỏ cần sửa chữa.
Ông Tiền nhìn qua đống đồ, ngẫm nghĩ rồi trả lời:
"Không quá ba ngày. Những thứ này không quá khó, mà trong xưởng chúng tôi còn có các học trò, tổng cộng cũng vài chục người. Họ sẽ giúp làm nhanh hơn."
Đường Khê thở phào nhẹ nhõm. Ba ngày là thời gian hoàn toàn chấp nhận được.
Nhìn vào tình trạng của các món đồ, có thể thấy khi Cố Hành Chu "dọn nhà" thì cách thức khá... mạnh tay.
Nhiều món đã bị hư hỏng ít nhiều. Có những thứ thậm chí cô còn không biết là gì, và mảnh nào mới là một phần của món nào.
Thôi thì giao hết cho mấy ông cụ, để ở đây cũng chỉ phí công. Cùng lắm đống gỗ này chỉ còn giá trị... đốt lò.
Khi hai nhân viên vận chuyển đến, việc chuyển những món đồ này ra xe cũng gặp không ít khó khăn.
Quá trình khuân vác khiến các ông cụ đứng xem không khỏi xót xa, miệng liên tục nhắc nhở:
"Chậm thôi, cẩn thận một chút!"
Đường Khê đứng nhìn theo chiếc xe chở đồ đi xa dần, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Quả nhiên, việc chuyên môn phải giao cho người chuyên nghiệp xử lý.”
Ông Lưu bước đến gần, nhẹ nhàng nói:
“Đường Khê, vậy bọn ta đi trước nhé. Sửa xong sẽ liên lạc lại với cháu.”
“Vâng, ông Lưu, mọi người đi cẩn thận ạ!” Đường Khê tươi cười vẫy tay chào, đứng ở cửa tiễn các cụ lên xe.
Hôm nay đúng là một ngày mở mang tầm mắt, cô được gặp không chỉ một mà là cả một nhóm chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực bảo tồn và phục chế cổ vật.
Chiếc xe khuất dần, Đường Khê quay lại nhìn đống đồ còn lại, một phần đã giao cho Quách Miểu Miểu đem bán. Ánh mắt cô dừng lại ở mấy chiếc thùng lớn được giấu trong góc, giữa đống thực phẩm dự trữ. Cô quyết định gọi một chiếc xe khác để chở mấy thùng này về nhà.
Đưa được tất cả cổ vật vào két sắt và khóa cẩn thận, Đường Khê nhìn quanh ngôi nhà mình. Cô cảm thấy không gian này ngày càng xuống cấp và không hợp ý mình chút nào.
Dù nhà có một mặt là kính suốt từ sàn lên trần, nhưng những bụi cây dại mọc kín bên ngoài đã chắn hết ánh sáng, khiến bên trong lúc nào cũng âm u như một lâu đài cổ bị lãng quên trong phim Mỹ.
Phía sau nhà là một cái ao nhỏ, chỉ có thể đi qua cửa bếp mới ra được. Không có cách nào từ ngoài vượt qua tường rào cao hai mét để vào được khu vực này, trừ phi leo qua bức tường kiên cố.
Còn bức tường phía trái bếp chính là nơi mỗi lần Cố Hành Chu đều vượt qua để đến gặp cô.
Nhìn ra cái ao, Đường Khê lắc đầu ngao ngán. Đúng hơn là một vũng nước đọng lâu ngày. Giờ cô đã có chút tiền, phải cải tạo lại ngôi nhà và môi trường sống mới được.
“Nghĩ là phải làm ngay!”
Đường Khê mở máy tính, tra cứu các dịch vụ cải tạo nhà. Cô tìm được một studio thiết kế có phong cách đúng kiểu mà cô thích – phong cách đồng quê mộc mạc, giản dị. Điều thú vị hơn nữa, nhà thiết kế này lại ở ngay trong thành phố, và dịch vụ rất nhanh, chỉ cần trả tiền là có thể bắt đầu ngay.