“Không rõ, nhìn thì cũng khá xinh, nhưng đâu đến mức khiến từng ấy người mê mẩn nhỉ?”
“Còn tôi thấy cô ta chính là một con hồ ly tinh, nhìn đã thấy có ý định quyến rũ người khác rồi.”
“Cậu tưởng nhà họ Quách hay nhà họ Hứa là loại dễ bị lừa sao? Người thế nào họ còn không rõ chắc? Hôm nay, ngay cả bà Quách cũng đến, còn cười tươi thế kia. Rõ ràng là rất thích cô Đường Khê này.”
“Ý cậu là... Đường Khê chính là con dâu tương lai mà nhà họ Quách chọn?”
“Chín phần là thế rồi. Nhìn đi, hôm nay toàn những người thân cận với nhà họ Quách, nếu không thì cậu nghĩ sao?”
Đường Khê giữ dáng vẻ tự nhiên, bước lên phía trước nói vài lời khách sáo.
Giữa đám đông, một người phụ nữ cao ráo đội mũ che kín mặt đứng lặng lẽ, hoàn toàn ẩn mình. Nghe tiếng bàn tán xung quanh, cô ta siết chặt nắm tay.
Đường Khê, cứ chờ đấy. Hôm nay chính là ngày cô thân bại danh liệt!
“Cảm ơn mọi người đã đến tham dự. Tôi xin tuyên bố, bảo tàng Văn hóa Hoa Hạ hôm nay chính thức...”
“Khoan đã——”
Lời của Đường Khê còn chưa dứt thì một giọng phụ nữ bỗng vang lên từ đám đông phóng viên phía dưới.
“Gì cơ?”
“Ai vậy? Dám phá đám lễ cắt băng à?”
“Đây là sự kiện mà toàn những nhân vật lớn đứng sau hậu thuẫn. Cô ta không muốn sống nữa sao...”
“Là phóng viên nhà nào mà gan to thế? Đừng làm liên lụy chúng tôi chứ!”
“Hôm nay có trò hay để xem rồi. Xem thử ai to gan đến vậy!”
“Người này chặn lễ cắt băng, là nhắm vào bảo tàng này, hay nhắm vào người đây...”
Sắc mặt Đường Khê lập tức thay đổi, chiếc kéo trên tay cô ngập ngừng chưa kịp hạ xuống.
“Chuyện gì thế? Là ai vậy?”
Quách Miểu Miểu bên cạnh tỏ vẻ khó chịu, lẩm bẩm. Ở một sự kiện thế này mà lại có kẻ tới phá đám, tưởng anh ta dễ bắt nạt sao?
Những người đứng trên sân khấu ai nấy đều không vui, ánh mắt khó chịu dán chặt vào người phụ nữ dưới sân khấu.
“Là tôi! Hôm nay tôi đến đây để vạch trần bộ mặt thật của viện trưởng bảo tàng này – chính là Đường Khê!”
Người phụ nữ đó vừa nói, vừa bước ra từ đám đông. Đó là một người thấp bé, mặc bộ đồ thể thao, trên tay cầm một chiếc túi tài liệu bằng giấy kraft.
Đường Khê nhíu mày, ánh mắt hướng về phía giọng nói phát ra. Xung quanh liên tục có ánh đèn flash lóe lên khiến cô chói cả mắt.
Dù phải nheo mắt nhìn ngược ánh sáng nhưng cô vẫn nhận ra người vừa đến.
Đường Tuyết? Cô ta đến đây làm gì?
Đường Tuyết đứng giữa tâm điểm của ánh đèn flash, xung quanh đám đông tự động dạt ra, nhường cho cô ta một lối đi.
Ngẩng cao đầu, Đường Tuyết tỏ vẻ đắc ý, trong mắt hiện rõ tia điên cuồng. Có vẻ như cô ta đang nghĩ rằng mọi người đều sợ hãi trước sự xuất hiện của mình.
Cánh phóng viên:....
Những người trên sân khấu:....
Thật khó mà không nói ra, rằng việc nhường đường cho cô ta chẳng qua là để xem... cô ta sẽ "chết" thế nào thôi.
Sắc mặt Đường Khê trầm xuống. Trước đây Đường Tuyết làm đủ trò phiền phức, gây ra không ít rắc rối cho cô, nhưng cô vẫn có thể nhắm mắt cho qua.
Nhưng lần này, việc Đường Tuyết chọn gây chuyện ngay tại một sự kiện quan trọng như vậy rõ ràng là muốn hủy hoại cô.
Ánh mắt Đường Khê dần trở nên lạnh lùng. Nếu Đường Tuyết đã không biết điểm dừng, cô cũng chẳng cần nhân nhượng nữa.
Trước đây, nếu Đường Tuyết không làm loạn, Đường Khê có thể coi như những chuyện cũ chưa từng xảy ra. Nhưng giờ đây, khi người khác đã ép cô đến bước đường cùng, nếu cô không phản kháng thì đúng là quá thánh mẫu rồi.
“Tư Niên, báo cảnh sát đi.”
Đường Khê khẽ nói với Hứa Tư Niên, người đứng gần cô nhất.
“Được.”
Hứa Tư Niên lạnh lùng liếc nhìn Đường Tuyết đang đứng phía dưới, rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Đường Tuyết đứng trước cánh phóng viên, tay cầm túi tài liệu, từ tốn mở ra.
Trên khuôn mặt cô ta là nụ cười không thể che giấu nổi, như thể sắp nắm chắc chiến thắng trong tay.