Mục lục
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta xé cuốn bút ký thành từng mảnh vụn, không màng đến cánh tay đang rỉ máu sau khi bị thương. Máu chảy loang lổ, nhưng dường như cô ta không cảm nhận được đau đớn.

"Vậy nên, người nâng giá tại buổi đấu giá chính là cô đúng không?"

Đường Khê yếu ớt lên tiếng, đôi mắt tràn đầy thất vọng.

"Phải, là tôi thì sao? Nếu để cho cô dễ dàng có được Đá nữ Oa, chẳng phải sẽ càng khiến cô nghi ngờ hay sao?"

Du Liễu bật cười, tiếng cười vang vọng, mang theo sự điên cuồng. Cô ta quay lại, ghé sát bên giường Vu U, nắm lấy tay bà.

Vu Lam nhìn hình ảnh ấy, trong lòng tràn đầy hụt hẫng.

"Dì Liễu, trong bút ký của bà nội tôi đã ghi rõ, dù cấm thuật này là thật, dù có thể dùng sinh mạng của Đường Khê để hồi sinh cô của tôi thì bà ấy cũng chỉ là một cái xác không hồn. Đó có phải là điều bà ấy muốn thấy không?"

Du Liễu bật cười, nhưng tiếng cười chất chứa sự đau đớn.

"Một cái xác không hồn? Tôi không quan tâm! Chỉ cần tiểu thư sống lại, chỉ cần tiểu thư ở đây, thế là đủ!"

"Cô ích kỷ như vậy sao?"

Đường Khê yếu ớt cất lời, nhưng từng từ vang lên rõ ràng.

"Cô không quan tâm mẹ tôi có hạnh phúc hay không, chỉ cần thỏa mãn mong muốn của bản thân cô thôi sao?"

Du Liễu khựng lại, nước mắt tuôn rơi, giọng cô ta nghẹn ngào:

"Không phải... Không phải như vậy. Tôi muốn tiểu thư vui vẻ, muốn tiểu thư được hạnh phúc... Nhưng..."

Cô ta nhìn xuống Vu U, người phụ nữ vẫn nằm đó, sắc mặt hồng hào, nụ cười nhàn nhạt trên môi.

"Nếu cô của tôi còn sống, thấy được cô như thế này thì chắc chắn sẽ rất đau lòng."

Vu Lam nhẹ nhàng nói, tiến lên định đỡ Du Liễu dậy. Nhưng đúng lúc ấy, Du Liễu đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

"Phụt ——"

Cô ta ngã gục xuống đất, cơ thể yếu ớt như một chiếc diều đứt dây.

"Dì Liễu!"

Vu Lam lao đến đỡ lấy thân thể của cô ta. Anh biết rõ đây là hậu quả của việc thi triển cấm thuật, không ai có thể cứu được cô ta nữa.

"Tiểu thư... Người có trách tôi không? Tôi... tôi chỉ muốn ở bên cạnh người... Tôi đến đây... để tạ lỗi..."

Nói xong, ánh mắt Du Liễu lịm dần, cô ta gục ngã bên cạnh Vu U, mười ngón tay đan chặt lấy tay bà.

"Cô ấy đi rồi."

Vu Lam cúi đầu, giọng nói lẫn với tiếng thở dài.

Đường Khê khẽ nhắm mắt, lòng cô nặng trĩu.

"Chôn họ ở bên nhau đi."

Đường Khê đề nghị. Cố Hành Chu ôm lấy cô, rời khỏi căn phòng đầy đau thương.

Vu Lam không quên mang theo Đá nữ Oa, nhìn lại lần cuối, rồi bước ra ngoài.

Một ngọn lửa lớn bùng lên, thiêu rụi toàn bộ căn phòng. Lửa cháy rực rỡ, mang theo tất cả bí mật và đau khổ, tan biến vào hư không.

....

Nam triều, thư phòng Cố gia.

Cố Hành Chu vừa tắm rửa sạch sẽ, bước vào thư phòng, nơi đã có rất nhiều người đang ngồi. Bầu không khí nặng nề bao trùm.

Cố Cửu Hòa nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị của Cố Hành Chu, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. Ông hỏi ngay:

“Đường cô nương thế nào rồi?”

Cố Hành Chu khẽ thở dài, đáp:

“Cô ấy mất máu quá nhiều, hiện đang ở bệnh viện điều trị. Các bạn của cô ấy đang chăm sóc ở đó. Trước khi rời đi, cô ấy bảo con về xử lý chuyện ở đây.”

Mọi người trong thư phòng dù không hiểu từ “bệnh viện” nghĩa là gì, nhưng cũng đoán được đó là nơi cứu chữa, tương tự như y quán.

Du Hoa ôm chặt Cố Tử Dật trong lòng, còn Cố Tuyết Trúc ngồi cạnh bà ấy. Ở phía đối diện Du Hoa là Thường Hoài Viễn cùng Tần Nhị và một số người khác.

Cố Cửu Hòa nghiêm mặt, giọng trầm hẳn xuống:

“Gần đây, ta tìm được một gã sai vặt từng làm ở Khương phủ. Có lẽ hắn là người sống sót duy nhất sau vụ án năm đó. Hắn đã nói cho ta một tin quan trọng: cái chết của Hòa Nhi rất có khả năng là do chính hoàng đế thúc đẩy.”

Khi nhắc đến điều này, tay ông siết chặt lại, cơ thể khẽ run lên vì tức giận và đau đớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK