“Ồ? Cố thế tử, vậy còn chữ này thì sao? Ngươi nghĩ thế nào về nó?”
Hoàng đế Bắc Dương hỏi với vẻ mặt đầy hàm ý, Cố Hành Chu nghiêng đầu liếc hắn một cái, trong lòng thắc mắc: Ý hắn là gì? Đang bênh vực người ngoài ư?
Cố Hành Chu nhìn lại chữ, cất giọng nhàn nhạt:
“Cuồng thảo viết rất tốt. Nét bút mạnh mẽ, bay bổng tự do, liền mạch không đứt quãng. Có thể thấy người viết có trình độ thư pháp rất cao.”
Nghe đến đây, một lão thần bên cạnh vuốt chòm râu bạc, lập tức ưỡn thẳng người, cuối cùng cũng được nghe một lời khen chân thành.
Nhưng câu nói tiếp theo của Cố Hành Chu lập tức khiến nụ cười trên mặt ông ta đông cứng lại.
“Dùng cuồng thảo để viết thơ điền viên, chẳng phải là quá lãng phí tài năng hay sao?”
Vị lão thần bên cạnh như thể vừa chịu đả kích lớn, tức giận đến mức râu mép rung bần bật, trừng mắt nhìn Cố Hành Chu.
Nếu không có người bên cạnh kéo lại, e rằng ông ta đã tức giận đến mức hất cả chén mực lên người hắn.
Hoàng đế Bắc Dương không nhịn được bật cười ha hả, vẻ mặt cực kỳ vui sướng.
“Quả thật đã sớm nghe danh Cố thế tử không màng lễ giáo, hành động tùy ý. Hôm nay gặp mặt, đúng là danh bất hư truyền!”
Vừa nói, hắn vừa kéo tay Cố Hành Chu, mời hắn ngồi xuống bên tay trái mình.
“Hôm nay gặp được nhau, đúng là tâm đầu ý hợp, nào, cạn ly!”
Dứt lời, hắn không đợi phản ứng của Cố Hành Chu đã tự mình nâng chén uống cạn.
Cố Hành Chu ngồi một bên, nhìn hành động đó mà không khỏi nhíu mày: Có phải vị hoàng đế Bắc Dương này bị bệnh không?
Quan viên nước mình đã bị xúc phạm đến như thế mà còn tỏ ra vui vẻ, chẳng lẽ hắn ta là đồ ngốc?
Không nói thêm lời nào, hắn chỉ im lặng nhìn ly rượu rồi uống cạn.
“Chư vị ái khanh cứ tự nhiên, muốn làm gì thì làm, không cần để ý đến cô. Cô có chút chuyện muốn trò chuyện riêng với Cố thế tử!”
Dứt lời, hắn ta phất tay áo, rồi kéo tay Cố Hành Chu bước đến một nơi yên tĩnh, xa khỏi đám đông.
Tần Nhị lập tức đi theo sát phía sau Cố Hành Chu, còn bên cạnh vua Bắc Dương thì chỉ có một thái giám già nua theo cùng.
Cố Hành Chu không thích bị người khác kéo tay, liền cố rút ra, nhưng lại bị vua Bắc Dương giữ chặt, không thể nhúc nhích.
Hắn khẽ nhướng mày: Xem ra hắn cũng là người luyện võ. Vị vua Bắc Dương trẻ tuổi này quả nhiên không đơn giản.
Cả nhóm đi đến một hồ nước nhỏ, xung quanh không một bóng người, không gian yên tĩnh lạ thường.
Vua Bắc Dương quay đầu nhìn quanh bốn phía xác nhận không có ai rồi mới buông tay Cố Hành Chu ra.
“Người thông minh không nói lời thừa thãi. Cố thế tử, chắc ngài cũng nhìn ra mục đích ta mời ngài đến dự tiệc hôm nay rồi.”
Ánh mắt Cố Hành Chu mang theo vẻ dò xét.
“Ngươi muốn nói về đám đại thần đó?”
Hoàng đế Bắc Dương gãi đầu ngượng ngùng, dùng tay xắn tay áo quạt gió, trông chẳng còn chút uy nghiêm nào của một quân vương.
“Chính là mấy lão già đó! Vài năm trước, ta từng nói Bắc Dương Quốc không cần quá nhiều quan chức. Dù quốc gia có giàu đến đâu cũng chẳng thể nuôi nổi. Vậy mà bọn họ cứ khăng khăng bảo đó là truyền thống mấy trăm năm, cấm ta cải tổ, còn lấy cái chết ra để ép ta. Giờ thì hay rồi, quốc khố cạn kiệt, chẳng còn cách nào nuôi nổi nữa.”
Nghe xong, Cố Hành Chu nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Đây là chuyện của Bắc Dương các ngươi, liên quan gì đến ta?”
Hoàng đế Bắc Dương nghe vậy, ánh mắt đầy vẻ tổn thương, liền vội vàng lột áo mình ra.
“Hoàng đế Bắc Dương, ngươi làm gì vậy?”
Tần Nhị thấy thế, vội vàng lao đến chắn trước Cố Hành Chu, vẻ mặt hoảng hốt.
Chẳng lẽ hắn ta để ý đến thế tử gia? Không phải chứ! Ngay ở đây ư?
Gương mặt này của thế tử gia, đúng là họa từ trên trời rơi xuống mà…