Trong khuôn viên trường đại học đều nồng đậm không khí trang nghiêm học tập của các bạn sinh viên.
Con đường rừng rậm thật dài, từ cửa trường học dẫn tới nơi sâu xa tráng lệ. Những cây đại thụ che ánh nắng mặt trời như đang che chở cho mỗi sinh viên nơi đây, các cành cây nối liền nhau phảng phất như chúngđang đoàn kết tay trong tay với nhau, tươi tốt dày đặc lại rậm rạp ấm áp. Lá xanh bao phủ che chở ánh mặt trời mãnh liệt sau giờ ngọ, lại mang đến làn gió nhẹ nhàng mát mẻ thổi tới khiến con người không cảm thấy oi bức cũng như sẽ không cảm thấy chán nản mà có cảm giác thoải mái thư thái.
Phía nam là sân bóng rổ, cũng có vài sinh viên đang chơi ở đó.
Ầm ầm ầm … người kia đập bóng với một lực lớn khiến bóng va vào rổ vang lên một âm thanh mãnh liệt.
Đâu đó có tiếng kêu gào lại còn ngổn die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. ngang tiếng bước chân đang chạy hoặc đột ngột đứng lại.
Nhìn chỗ ngồi chỉ có vài người ngồi đó cổ vũ, sân bóng rổ còn có một số nữ sinh viên đứng lên vì qúa khích. Trong tay các cô là khăn mặt hoặc nước suối, ánh mắt chỉ hướng nhìn về người nam sinh mình ái mộ, khuôn mặt trẻ trung vui tươi xuất hiện nụ cười đáng yêu, đáy mắt một mảnh hồn nhiên trông thật đáng yêu.
Úy Hải Lam cũng thu hồi ánh mắt, lại hướng nhìn về phía trước bước chậm rãi theo người đàn ông đang nghênh ngang đi kia.
Bọn họ cũng không sóng vai đi cùng nhau, cứ trầm ổn duy trì một trước một sau như vậy. Anh cũng không bước chậm lại, cô cũng không tăng tốc độ giống như vĩnh viễn ai cũng sẽ không vượt qua ai ở khoảng cách hai mét.
Thỉnh thoảng ở bốn phía còn có nhiều sinh viên chú ý hướng ánh mắt tập trung đến anh.
Người đàn ông này, quả nhiên là không thể cho người khác cảm giác được an bình.
Úy Hải Lam yên lặng nhìn anh, trong lòng nổi lên ngờ vực.
Tại sao anh lại muốn đến nơi này?
Vòng qua sân bóng rổ, phía trước là phòng học lớn.
Anh cũng chưa từng đến đại lộ, mà chỉ đi vòng theo đường nhỏ tiến vào một vườn hoa nhỏ.
Trên băng đá có nhiều cặp tình nhân đang ngồi trò chuyện vui vẻ cùng nhau, lại thân mật chụm đầu ghé tai sát gần. Nhìn thấy có người đi tới, bọn họ cũng liền ngừng trò chuyện không lại càn rỡ như vậy. Thế nhưng phía trước lại xuất hiện một cặp đôi to gan, mặc kệ có người hay không đi qua cũng thản nhiên nhiệt tình hôn nhau, Úy Hải Lam không khỏi đỏ mặt, còn có chút lúng túng.
Khi cô ngẩng đầu nhìn lên, người kia đã tự mình tìm ghế đá ngồi xuống.
Lôi Thiệu Hành nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch cong lên, nếu dùng ánh mắt phán đoán thì chắc chỉ phỏng chừng anh mới độ hai mươi lăm tuổi. Đôi môi cong nhẹ nhàng cũng sẽ không thái quá. Lông mi che mí mắt, ánh mặt trời chiếu xuống tia sáng loá mắt chiếu thẳng trên người anh tựa như có hoa văn như thế, trong phút chốc trở nên nhiều tông màu rực rỡ.
"Đứng mãi không mệt sao?" Anh đột nhiên mở miệng, giọng âm trầm thấp thoáng lại thăm thẳm vang lên.
Úy Hải Lam nghĩ đến Úy Thư Họa cũng học ở trường này, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn đi vòng quanh đây một chút."
Lôi Thiệu Hành lại phất tay, tản mạn dặn dò: "Đừng đi quá xa, nếu không anh sẽ không tìm đuợc em."
"Ừm."
Úy Hải Lam đi ra vườn hoa nhỏ đi dạo, lại gọi điện thoại cho Úy Thư Họa.
Số điện thoại này là do tam phu nhân đưa cho cô nhưng cô cũng chưa lần nào điện thoại qua.
Từ trước đến nay đều ở cùng một chỗ, sớm muộn đều gặp nhau cho nên ba chị em bọn họ đều sẽ giữ liên lạc với nhau. Tín hiệu kết thông, cô lẳng lặng chờ đợi, rốt cục cũng có người bắt máy nhưng lại là giọng một cô gái, có thể cũng không phải Uý Thư Hoạ. Lúc này, đối phương lại mở miệng nói: "Xin chào, tôi là bạn cùng phòng với Úy Thư Họa, cô ấy đang bận giặt quần áo nên tôi giúp cô ấy nghe điện thoại. Xin hỏi có chuyện gì không?"
Úy Hải Lam hỏi: "Vừa lúc tôi đến trường học nên muốn đến thăm cô ấy một chút, cô ấy đang ở ký túc xá sao?"
Bạn cùng phòng với Uý Thư Hoạ lập tức nói cụ thể nơi ở của hai người cho Uý Hải Lam biết.
Úy Hải Lam tìm đến nơi đó, quả nhiên cô cũng không có sai lầm.
Đi tới lầu bốn, cô tìm tới ký túc xá kia.
Gõ cửa, người nữ sinh bạn cùng phòng với Uý Thư Hoạ chỉ tay nói: "Ầy, không phải là cô ấy ở kia à?"
Úy Hải Lam theo hướng tay cô ấy chỉ, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn yêu kiều, tóc cũng được cột lên cao làm thành chiếc đuôi ngựa nhỏ phía sau vô cùng đáng yêu. Như thế trông cô cũng trở nên cao hơn, cũng biến thành xinh đẹp hơn. Cô bưng một chậu quần áo đang đứng tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt tựa hồ không ngờ Uý Hải Lam lại xuất hiện ở đây.
Úy Thư Họa từ từ đi tới trước mặt cô, dẩu đôi môi mang tính trẻ con lên như muốn nói điều gì.
"Giặt quần áo sao?" Uý Hải Lam hỏi.
"Ừm."
"Không biết sạch hay không nhưng đã có xà phòng rồi chứ?"
Uý Hải Lam cố ý chế nhạo, Úy Thư Họa nhíu mày nói: "Em giặt rất sạch, không tin chị xem thử đi."
"Tốt."
Úy Thư Họa lấy giá áo, lại cầm từng món quần áo bắt đầu phơi lên sào.
Úy Hải Lam nhìn hình dáng cô bận rộn, ánh mắt không tự chủ cũng trở nên nhu hoà.
"Chị à, chị xem này, em giặt rất sạch đúng không?" Úy Thư Họa cầm lấy giá áo, lại xoa trán đầy mồ hôi quay đầu hỏi. Còn Uý Hải Lam vừa muốn mở miệng lại nghe thấy một giọng xưng hô quen thuộc vang lên, thậm chí ngay cả chính mình cũng không phát hiện có điều gì khác thường, phảng phất vốn nên là như vậy.
Úy Hải Lam mỉm cười nói: "Tốt rồi."
Hai người tùy ý trò chuyện vài câu, Úy Hải Lam lại nói: "Ba đã được chị hai đón xuất viện."
"Ba đã khá hơn chút nào không?"
"Vẫn như cũ nhưng bác sĩ đã đồng ý cho ông xuất viện, xem ra ông ấy có biến chuyển tốt hơn lúc trước rất nhiều."
"Chị à, tại sao chị không đón ba về Cẩn Viên?"
Lời nói của Úy Thư Họa làm lồng ngực cô chấn động, Úy Hải Lam vuốt ve khuôn mặt của cô em, cũng không trả lời chỉ nhẹ nhàng nói: "Thời gian không còn sớm, chị cũng nên đi rồi, lần sau trở lại thăm em. Thư Họa, nhớ thường xuyên trở về nhà, dì ba ở nhà một mình cũng rất nhớ em."
"Cuối tuần sau em sẽ về nhà." Úy Thư Họa gật đầu đồng ý.
Ra khỏi ký túc xá, Úy Hải Lam hướng đường thẳng trở về.
Tại sao không đón ba về Cẩn viên sao?
Từ nhỏ đến lớn, Uý Mặc Doanh luôn tranh giành sự thương yêu của ba đối với cô. Ngoài ông nội, ba là người thương yêu cô nhất.
Vậy chi bằng, cô cũng làm thoả nguyện chị ấy thôi.
Trở về bồn hoa nhỏ kia, từ rất xa cô đã nhìn thấy anh vẫn còn ngồi ở đàng kia, vẫn là tư thế trầm mặc lúc nãy.
Nghe được tiếng bước chân vang lên, Lôi Thiệu Hành đang nhắm mắt dưỡng thần, cuối cùng cũng mở mắt ra. Anh không nói gì, chẳng hỏi gì chỉ đứng thẳng dậy hướng về một lối đi khác tiếp tục đi.
Mà cô cũng yên lặng đi theo phía sau.
Bỗng nhiên trong đầu cô cũng liền bắt đầu sinh ra một ý nghĩ.
Lẽ nào, lẽ nào anh cố ý dẫn cô đến đây?
Nhưng cuối cùng Úy Hải Lam vẫn không mở miệng hỏi dò.
Vào thứ hai, như thường lệ cô đến công ty đi làm, Jaren triệu tập cuộc họp khẩn cấp có liên quan với buổi trình diễn thời trang mùa mới. Thời gian một tháng cũng đã chuẩn bị xong, tuần cuối cùng của tháng sáu sẽ bắt đầu tổ chức. Trải qua lần trải nghiệm trước, Úy Hải Lam cũng đã thành thói quen, có thể ung dung bình thản đón nhận mọi thứ sắp đến, không vì bận rộn mà vội vàng.
Trong cuộc họp, Jaren cố ý điểm tên của mấy người để bọn họ phụ trách mảng thiết kế lần này.
Dĩ nhiên cũng có điểm qua tên của Úy Hải Lam.
Ngay hôm đó, mọi người liền bắt đầu vùi đầu bận rộn vào công việc. Trong phòng thiết kế, Úy Hải Lam lại cùng các vị tiền bối cùng hòa hợp, ăn uống thảo luận để trong thời gian ngắn nhất sẽ sáng tạo một bản thiết kế hoàn mỹ nhất. Mấy người bọn họ đều vô cùng đau đầu, mất ăn mất ngủ một tuần, rốt cục xác định chủ đề kỳ này, đồng thời từng người cũng thiết kế tác phẩm dựa theo chủ đề đã được bàn luận trong hội.
Buổi tối chính vào lúc đang tăng ca, khoảng chừng chín giờ lại có người đến tham quan.
"Lộ Yên, bạn trai cô đến rồi!"
Các đồng nghiệp cũng lớn tiếng, mọi người dồn dập ngẩng đầu lên quả nhiên nhìn thấy Thẩm Du An với hình dáng trong sáng đẹp trai đang đứng ngay cửa.
Thẩm Du An nói rằng anh đã mua rất die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. nhiều đồ ăn, nụ cười ôn hòa đẹp đẽ.
Lộ Yên cũng gấp gáp vội vàng đứng dậy, mỉm cười chạy về phía anh. Hai người cũng liền thân mật nói vài câu, Thẩm Du An thả đồ xuống hướng về phía mọi người nói: "Các vị cực khổ rồi nên ăn một chút gì đi. Tôi tùy tiện mua chút đồ không biết mọi người có thích hay không?"
Trong đêm tối tăng ca mệt mỏi, có người đưa bữa đêm tới đương nhiên là một điều thật tuyệt.
Mọi người dồn dập nói cám ơn, từng người cũng thử nếm qua đồ ăn.
Lát sau, Lộ Yên đi vào toilet.
Ánh mắt Thẩm Du An cũng đồng thời đảo qua lại trong đám người ấy như đang tìm kiếm ai. Bỗng nhiên, hình ảnh ngắt quãng ở một bóng người đang vùi đầu gian khổ tập trung làm việc kia, cô vẫn như vậy, lúc buồn phiền thì sẽ cắn đầu bút, thói xấu này cũng chưa cải thiện được. Anh cầm lấy một ly trà sữa nóng cùng một phần bánh gatô đi về phía cô.
"Trước tiên ăn một chút gì đi."
Bỗng nhiên xuất hiện thức ăn trước mặt mình, Úy Hải Lam ngẩng đầu lên, nhẹ giọng đáp: "Cảm ơn."
Nhìn thấy cô lại tiếp tục công việc, Thẩm Du An khẽ giật khoé môi mình, mở miệng nói: "Lam, buổi tối ngày hôm ấy có khỏe không?"
Úy Hải Lam nắm chặt bút, trả lời nhưng cũng không ngẩng đầu lên: "Không có chuyện gì, ngủ một giấc liền khoẻ rồi."
"Vậy thì tốt."
"Thẩm Du An." Lộ Yên quay lại bên cạnh anh, lại ôm eo anh cười nói: "Hai người đang nói chuyện gì thế?"
Thẩm Du An nhẹ nhàng vỗ vào tay cô, cũng không trả lời câu hõi mà chỉ ôn ôn nói: "Em cũng đang bận, vậy anh đi trước. Lát nữa em hết bận, anh sẽ trở lại đón em."
"Được." Lộ Yên thuận theo anh trả lời, cũng tiện thể tiễn anh ra ngoài.
Cuối cùng cũng đến lúc hoàn thành công việc của mình, Úy Hải Lam cố ý ở lại cho đến khi chỉ còn mình cô là người cuối cùng.
Quả nhiên, không có ai sẽ chờ đợi cô.
Cực khổ ròng rã suốt một tuần, cuối cùng cũng đã đến ngày cô phải giao ra bản thiết kế của mình. Vào một buổi sáng sớm vừa vào tới công ty, Úy Hải Lam rõ ràng nhận ra không khí chung quanh mình có vẻ không bình thường. Các đồng nghiệp vốn đã đối xử lạnh nhạt với cô thì lúc này dường như đang nhìn cô với ánh mắt mang theo khinh bỉ, tựa như hàng ngàn mũi tên đâm về phía cô khiến cả người cô bắt đầu căng thẳng.
Úy Hải Lam cũng cố gắng nói chuyện với bọn họ để tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng dường như không người nào chịu để ý tới cô, chỉ nói ngắn gọn rằng bọn họ đang bận việc.
Cô như là không khí trong phòng này.
Hơn thế nữa, dường như bọn họ xem cô như chất độc chỉ sợ tránh không kịp sẽ lây lan toàn thân.
Uý Hải Lam đi về phía Lộ Yên, mở miệng hỏi: "Lộ Yên, có phải là đã xảy ra chuyện gì?"
Lộ Yên đang chăm chú nhìn vào chiếc computer để làm bản thiết kế, khi nghe được giọng nói của cô sát gần mình thì cô cũng dừng lại động tác trong tay xoay người lại nhìn Uý Hải Lam. Ánh mắt cô cũng rất lạnh nhạt, có dáng dấp muốn nói nhưng lại thôi.
"Muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi." Úy Hải Lam chuẩn bị kỹ càng, chờ đợi đón lấy khả năng mình gặp phải đả kích.
Lộ Yên tỏ vẻ vô cùng khó xử liếc nhìn các đồng nghiệp trong phòng, lại nhỏ giọng nói: "Cô đi check mail đi."
Trời mới vừa sáng, do bị mọi người đối xử lạnh nhạt nên Úy Hải Lam còn chưa kịp mở mail.
Cô cũng ngồi vào vị trí của mình, rốt cục cũng đã nhìn thấy toàn bộ lá thư kia.
Trong hòm thư là một mail nặc danh.
Nhìn chủ để mail “Hắc để hồng tự”(*) mà cô cảm thấy giật mình, lá thư miêu tả việc cô sao chép tác phẩm của Daisy, đồng thời cũng tỉ mỉ kể ra sự tình cô nói lời xin lỗi ở trước mặt mọi người.
(*) “Hắc để hồng tự” nghĩa là nền màu đen chữ màu hồng: ở đây ý muốn nói những việc vẻ vang đạt được là từ việc làm xấu xa, sao chép tác phẩm của người khác mà thành.
Tâm trạng vốn đã bình phục nhưng lúc này lại đột nhiên đau đớn, không cách nào khống chế được.