Cho đến khi buổi tiệc kết thúc, Úy Hải Lam không có đến nữa điểm chạm mặt với Thẩm Du An. Cô ở bên cạnh Lôi Thiệu Hành, anh đi đâu, cô đi theo đó, một mực mĩm cười với mấy vị khách. Bên này, Thẩm Du An cùng chị là Thẩm Kiều cũng cùng nhau đi xã giao như vậy.
Có lúc, bốn mắt vô tình nhìn nhau, cũng chẳng biểu hiện điều gì. Cô gật đầu chào cậu, ngay sau đó lập tức thu hồi ánh mắt.
“ Lôi tiên sinh, chúng ta phải về rồi.” Úy Mạc Doanh đi tới trước mặt Lôi Thiệu Hành, tươi cười rạng rỡ.
Chiều nay, Lôi Thiệu Hành toàn ngó lơ Úy Mạc Doanh, hoàn toàn lạnh nhạt. Úy Mạc Doanh ngược lại có tiến lên tiếp chuyện, cũng chỉ là phiếm vài câu.
Lạnh nhạt như vậy, Úy Mạc Doanh quả thật đã giận đến điên lên rồi, nhưng cô không hề biểu lộ tí nào ra ngoài.
“ Úy tiểu thư, để tôi đưa em gái cô về trước.” Lôi Thiệu Hành trầm giọng nói, xong kéo Úy Hải Lam đi ra.
Ngồi lên xe đi rồi mà Úy Hải Lam vẫn còn có thể cảm giác được ánh mắt tức giận của Úy Mạc Doanh, ánh mắt kia cứ nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn đem cô đốt thành 2 cái lỗ. Bên trong xe an tĩnh, như thường lệ im hơi lặng tiếng. Trên người Lôi Thiệu Hành nhàn nhạt mùi nước hoa, Úy Hải Lam hơi nghiêng đầu, muốn tránh xa một chút.
Phía trước đã sắp đến Cẩn Viên, Lôi Thiệu Hành rốt cuộc mở miệng, giọng nam trầm thấp u tĩnh vang lên “Món nợ vừa rồi cũng nên có một cái kết.”
Lông mi dài hơi thu lại, giọng Úy Hải Lam thường thường “ Anh muốn tôi báo đáp thế nào?”
Lời vừa dứt, cả cơ thể đã bị đôi bàn tay mạnh mẽ kéo vào trong ngực, Lôi Thiệu Hành ra tay rất nhanh, luôn làm Úy Hải Lam trở tay không kịp. Hơi thở kia bức tới, khiến cô hơi khó thở. Lôi Thiệu Hành cúi đầu dán sát vào khuôn mặt cô,bàn tay hơi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, xe đung đưa, ánh sáng chập chờn lúc sáng lúc tối, giọng nói anh mang theo hứng thú “ Không bằng lấy thân báo đáp đi.”
Phía trước có xe chạy tới, đèn xe chiếu thẳng, chạm vào mặt Lôi Thiệu Hành làm sáng lên tuấn dung. Phần tóc đen nháy mắt bị ánh sáng biến thàn màu bạch kim, chớp mắt một cái lại trở về màu đen tối, giống như chụp hình không cẩn thận làm phim bị phơi sáng, tất cả tinh thể bạc đều biến thành kim loại bạc màu đen, kết quả khi lấy ảnh chỉ có một màu đen, lại ăn sâu vào đáy mắt, thật lâu không tiêu tan.
Trong nháy mắt biến ảo đó, Úy Hải Lam nhả ra hai chữ “ Có thể.”
Lôi Thiệu Hành chỉ cười mà không nói, tròng mắt đen phiếm hào quang màu lam u ám, tay ôm Úy Hải Lam không hề buông ra, vẫn như cũ giữ thật chặt. Úy Hải Lam mơ hồ thấy đầu vai hơi đau, cơn giận của người trước mặt đột nhiên lại tới, cô cảm thấy không hiểu, người này tại sao lại điên nữa rồi.
Đến Cẩn Viên, xe dừng lại bên ngoài cửa vườn. Úy Hải Lam xuống xe, thế nhưng Lôi Thiệu Hành cũng xuống theo. “ Úy.” Anh gọi cô.
Úy Hải Lam nghiêng người quay đầu lại, nhìn Lôi Thiệu Hành từ từ đi tới bên cạnh. Đợi đến gần, không nói câu gì mà cởi áo khoác bên ngoài xuống, tiếp theo khoác lên vai cô. Thật ra thì trời cũng không lạnh, nhưng lại hơi có gió, thế nhưng Lôi Thiệu Hành còn đưa tay kéo kín vạt áo, động tác tỉ mĩ, cứ như rất sợ Úy Hải Lam lạnh.
“ Tôi không lạnh.” Âu phục trên người tràn đầy nhiệt độ hơi thở của Lôi Thiệu Hành, Úy Hải Lam nhẹ giọng nói.
Lôi Thiệu Hành cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt trắng sáng trong thuần khiết của cô, giọng dịu dàng dặn dò, thực chất lại bá đạo ra lệnh “ Khoác vào đi.”
Úy Hải Lam không hề kháng cự nữa, âu phục quá lớn bao phủ người, bất giác khiến cô cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, đành xoay người đi vào trong vườn.
Lôi Thiệu Hành lúc này mới trở lại trong xe, trực tiếp coi thường người trong chiếc xe ở phía sau, cho xe chạy đi.
Mà trong chiếc xe phía sau, Úy Mạc Doanh từ cánh cửa sổ xe màu nâu sẫm, đã thấy rõ tinh tường một màn trước mắt kia. Một buổi tối ẩn nhẫn tức giận, đột nhiên bành trướng tất cả. Cho đến khi đi vào biệt thự, Úy Hải Lam đang nói chuyện với người làm, Úy Mạc Doanh cuối cùng không thể nhẫn nại thêm nữa, mà ầm ầm bộc phát.
“ Nhị tiểu thư, áo khoác này đem đi giặt sao?”
“ Ừ, cứ vậy đi.”
“ Úy Hải Lam!” Úy Mạc Doanh hét lớn một tiếng, người làm cả kinh, vội vàng rút ra ngoài.
Trong phòng khách phút chốc chỉ còn lại hai chị em.
“ Chị cả, em lên phòng trước.” Úy Hải Lam nhẹ giọng nói, đoạn muốn rời đi.
“ Cô đứng lại đó cho tôi!” Úy Mạc Doanh bỗng tiến lên, chặn đường Úy Hải Lam, cố ý muốn dây dưa đến cùng, không chịu từ bỏ ý đồ “ Úy Hải Lam! Cô thật lợi hại! Cô quả nhiên có bản lĩnh! Rốt cuộc đi ve vãn Lôi Thiệu Hành! Cô nói coi, cô đã dùng thủ đoạn hèn hạ nào!”
Đối với lời nói lạnh nhạt của Úy Mạc Doanh, Úy Hải Lam cũng không có quá nhiều phản ứng, hình như là thói quen, nhưng cũng vẫn bình tĩnh đáp lời “ Chị cả, thời gian không còn sớm, ngày mai là thứ hai, nhất định sẽ rất bận, chị phải đến công ty, em cũng phải đi làm, chúng ta nên nghĩ sớm một chút thôi.”
Úy Mạc Doanh giận dữ mắng mỏ lại không được đáp lại, trong lòng càng thêm tức giận, cô nheo lại hai tròng mắt, hai tay run rẩy nắm chặt, móng tay cắm thật sâu vào da thịt.
Úy Hải Lam nói xong đi về phía lối nhỏ trở về phòng mình, phía sau là Úy Mạc Doanh cuồng loạn gầm gừ, hẳn là không cam lòng “ Úy Hải Lam! Từ nhỏ đến lớn, thứ gì cô cũng đều giành với tôi! Cô cứ chờ đó, lần này tuyệt đối tôi sẽ không để cô được như ý! Tuyệt đối sẽ không!”
…
Úy Hải Lam lại chỉ muốn ngủ một giấc, lần này là có chút mệt mỏi. Ban đêm ác mông không ngừng, lần lượt từng hình ảnh, đều là câu chuyện khi còn bé.
Ông nội một câu ‘ Lam nhi mặc màu xanh dương đẹp mắt nhất’, từ đó về sau, Úy Mạc Doanh mặc đủ màu sắc, chỉ duy nhất không có màu xanh lam. Úy Mạc Doanh 9 tuổi, Úy Hải Lam 6 tuổi, vốn là Úy Mạc Doanh học múa ba lê, lại bị đổi thành múa cổ điển, chỉ vì cô học cái đó, ông nội sợ cô cô đơn nên bắt Úy Mạc Doanh phải học cùng. Trở lại chuyện ba chị em cùng nhau học nhạc cụ, Úy Mạc Doanh vốn rất yêu thích đàn tỳ bà, ông nội bảo cô học đàn tranh, Úy Hải Lam mở miệng muốn học đàn tranh, Úy Mạc Doanh đột nhiên không đồng ý. Cuối cùng, cả ba chị em theo ông nội học đàn tỳ bà, đàn tranh, đàn dương cầm, hợp tấu khúc nhạc tuy cũng hay, nhưng tỳ bà lúc nào cũng hơn đàn tranh nửa nhịp. Trời vừa sáng sớm, chuông gió kêu leng keng lay động, làm cho Úy Hải Lam vẫn lầm tưởng đang ở trong mộng.
Úy Hải Lam vẫn nghĩ rằng, thời gian có thể làm lãng quên rất nhiều thứ, như là quên một ít chuyện hoặc là quên một người.
…
Mỗi ngày vội vã với công việc, vội vã với sản phẩm mới sắp công bố, bận rộn, nhưng cũng tràn đầy thú vị. Nhìn sản phẩm mới đã sắp hoàn thành, toàn thể nhân viên phòng thiết kế càng ngày càng hưng phấn, cũng càng ngày càng nóng nảy. Không cắt bỏ giờ làm thêm, mọi người sẽ không chịu nổi mà phát giận, hô to gọi nhỏ, trong phòng dấy lên mùi thuốc súng hừng hực.
Lúc này đây, Lộ Yên thiết kế lầm màu sắc một mẫu quần áo, một chị tiền bối oán trách quát vài tiếng, vành mắt cô đã hồng hồng, cắn môi nói xin lỗi “ Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.”
“ Thôi nào… Lộ Yên cũng không phải cố ý mà …”
“ Lộ Yên, không có chuyện gì, sửa lại là tốt rồi..”
“ Ừ.”
Còn bên kia, Úy Hải Lam sơ ý cầm nhầm một mẫu thiết kế, giống nhau đều bị tiền bối quát lớn “ Tại sao vậy? Không phải đã nói kiểu S rồi sao?"
“ Xin lỗi, tôi lập tức đi lấy lại.” Úy Hải Lam không thanh minh cho bản thân, thu hồi mẫu thiết kế, lập tức muốn chạy đi.
“ Úy Hải Lam, tôi đi lấy cho, cô đi xe đạp chạy tới chạy lui không tiến.” Nam đồng nghiệp nọ còn tốt bụng nói
“ Không sao, đạp xe có thể rèn luyện cho thân thể khỏe mạnh.” Cô khẽ mĩm cười, tinh thần mười phần nhiệt tình.
Nam đồng nghiệp sờ sờ đầu, bất đắc dĩ thở dài. Hai kết quả rõ ràng rất khác biệt, Úy Hải Lam tự lập cùng Đường Yên nhu nhược dần dần tạo thành đối lập mãnh liệt. Trên thế giới này có một quy luật bất thành văn, mỹ nữ tự nhiên khóc, ngay cả tâm địa sắt đá cũng muốn hóa thành mây ôn nhu lượn quanh. Không thể nghi ngờ, cách cư xử của Úy Hải Lam tuy bộc lộ ra nhưng không có điều này.
…
Bận rộn mệt mỏi đến giờ nghĩ trưa, ăn cơm cũng giống như đang đánh giặc, nam đồng nghiệp ra sức ăn như hổ đói, mà bên nữ có vẻ nhã nhặn hơn nhiều.
Khuôn mặt trắng noãn xinh đẹp của Lộ Yên có vẻ tái nhợt, hiển nhiên là thể lực không tốt.
Khối người tỏ thái độ lấy lòng với cô, lại đề nghị để cô nghỉ luôn buổi chiều, nếu ngã bệnh thì không tốt. Lộ Yên lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói ra “ Không sao đâu, tôi có thể chịu được.”
“ Úy Hải Lam, đừng làm nữa, tới ăn cơm đi đã.” Có người chú ý bóng dáng cặm cụi vùi đầu gian khổ mà làm, tay cầm chén cơm mờ hồ hô lên.
“ Lập tức tới ngay.”
Rốt cuộc xử lý xong những chuyện vụn vặt, Úy Hải Lam lúc này mới đi ăn cơm. Cơm đã sớm nguội lạnh, cô xới đến 2 chén, cảm thấy quá khô khó có thể nuốt xuống. Đưa tay múc trong chén canh chút nước nóng, lại múc cơm từ từ ăn.
Các đồng nghiệp đang xem TV, nghỉ trưa một tiếng, có thể xem được TV có thể nói là cách giải trí tối ưu nhất rồi.
TV đang phát chương trình về luật pháp, hình như đang tranh cãi về vụ án dân sự nào đó.
Mọi người ngồi xem hăng say, thỉnh thoảng lại phát biểu vài câu. Úy Hải Lam ngồi một mình mà nuốt cơm, vốn cô cũng không chú ý trên TV có tiết mục gì, nhưng vì nghe đến cái tên đó, động tác đang nhai chợt dừng lại, cuối cùng là ngẩng đầu nhìn một cái, trên màn hình, Lôi Thiệu Hành đang trả lời phỏng vấn. Úy Hải Lam lại cúi đầu xuống, tiếp tục ăn cơm, giọng nói Lôi Thiệu Hành trầm thập nghiêm cẩn phản phất ấm áp, cô thậm chí không cho đây là giọng nói của anh.
“ Lôi Thiệu Hành, người đàn ông này thật là không đớn giản, anh ta thế nhưng vì một người dân bình thường mà đối đầu với Quan nhị đại!” ( Quan nhị đại = con ông cháu cha)
“ Hừ, cậu cho rằng ai ai cũng sa đọa à? Anh ta là ai, anh ta là Lôi Thiệu Hành!”
“ Tôi cảm thấy dáng dấp của hắn rất thú vị.”
“ Hừ, cậu cũng chỉ là một đứa nhóc còn bú sữa mẹ!”
“ Đứa nhóc còn bú sữa mẹ thì thế nào? Lôi Thiệu Hành nhất định là thần tượng tinh thần trong tương lai của tôi!”
Mọi người hi hi ha ha cười lên, xen lẫn là tiếng kí giả trên TV “ Luật sư Lôi, xin được hỏi ngài một vấn đề riêng tư này nhé, ngày đó ở tòa án ngài đến trễ, có thể nói cho chúng tôi biết nguyên nhân được không?”
“ A, nguyên nhân chính là ngày đó xe tôi có chút trục trặc nên đến chậm, nhớ đừng nói cho ai biết nhé.” Lôi Thiệu Hành hài hước trả lời.
Trong đầu Úy Hải Lam chợt tính toán, ngày đó đúng là ngày mà cô bị buộc cắt tóc ngắn.