Mục lục
Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Đôi mắt Nhiếp Đồng đẫm lệ nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, dùng sức gạt nước mắt đang còn quanh vành mắt.

Trong lễ tang của mẹ, tất cả khách mời đều lộ ra vẻ tiếc hận, không một ai trách cứ cô. Bọn họ luôn mỉm cười ôm cô, đều nói đây chẳng qua là sự việc ngoài ý muốn, không liên quan đến Đồng Đồng. Mỗi người, ai ai cũng đều nói vậy. Cô không biết nên tin người nào, từng khuôn mặt tươi cười đều giống như đeo mặt nạ.

Tang lễ qua đi mấy ngày, cha cũng liền bỏ đi.

Cô cho rằng ông không thương mình, cô cho rằng ông ghét mình.

Cô cho là......

Nhiếp Đồng vội vàng giơ tay lên lau mắt, cô hít mũi rốt cuộc không hề khóc thút thít nữa.

Nhìn thấy cô ngừng khóc, Úy Hải Lam từ từ đứng dậy làm bộ như muốn rời đi.

Nhiếp Văn Thành mở miệng kêu cô "Chờ một chút!"

Úy Hải Lam vốn cũng không nghe thấy, vẫn thẳng hướng chạy ra bên ngoài đại sảnh.

Sau lưng lại có người nhẹ nhàng kéo vạt áo cô, cô quay đầu lại nhìn chỉ thấy đó là Nhiếp Đồng.

Nhiếp Đồng như búp bê khả ái, sau một trận khóc lớn, khuôn mặt còn đỏ hồng, quệt miệng nói "Chú em đang gọi chị."

Lúc này Úy Hải Lam mới chú ý tới người đàn ông đang đi về phía mình.

Giám đốc công ty điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ - Nhiếp Văn Thành.

Mà vừa quay đầu nhìn lại, trong lúc lơ đãng ánh mắt cũng lướt về phía trước cửa sổ sát đất dừng lại ngay chỗ Lôi Thiệu Hành.

Mùa đông, giữa ánh mặt trời ấm áp lại lộ ra một tia lành lạnh bao phủ toàn bóng dáng cao lớn của anh, từ phía sau lưng phát ra vòng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,sáng nhàn nhạt, khuôn mặt anh tuấn lại bao phủ trong âm u, chỉ có cặp mắt đen nhánh kia cực kỳ sáng rỡ. Ánh mắt của anh nóng ấm như vậy, nụ cười cũng ấm áp, tản mạn tròng mắt ở chỗ sâu nhất nhưng lại như thâm thúy tích góp vầng sáng.

Rõ ràng khoảng cách gần như vậy, vẫn khiến cho cô có cảm giác xa cách mấy ngàn mấy vạn dặm.

Khoảng cách xa xôi như vậy, cô cũng đã từng trải qua rồi.

Khi đó, cô đang ở trên con đường lớn.

Mà anh đang trong màn hình.

Hôm nay, anh đang ở trước mặt cô lại giống như ngày đó.

Nhưng cô lại nhìn ra anh có một tia đau lòng?

Làm sao có thể chứ?

Nhất định là ảo giác thôi.

Nhiếp Văn Thành cũng đã đi tới trước mặt cô, ngăn trở tầm mắt của cô, rồi sau đó nắm bàn tay nhỏ bé của Nhiếp Đồng, trầm giọng hỏi "Vị tiểu thư này, xin hỏi cô tên là gì?"

"Úy Hải Lam."

"Nữ chính MV lần này chính là cô." Nhiếp Văn Thành thoải mái  nói.

Các nữ minh tinh chung quanh đã sợ ngây người, lập tức trợn mắt, chỉ cảm thấy căm giận bất bình. Đang yên lành quay phim thử, thật không ngờ nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim (*), thật sự là cơ hội tốt. Huống chi cũng không biết Trình Giảo Kim này là ai, một chút danh tiếng cũng không có, hoặc là căn bản cũng không phải người trong nghề.

(*) Thường dùng cho những người có hành động phá bĩnh gây rối. 

Xem thêm tại [url]https://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%C3%ACnh_Gi%E1%BA%A3o_Kim_URL[/url]

Đỗ Hinh Ninh lập tức cắn răng nghiến lợi, nheo lại đôi mắt đẹp, cười nói "Giám đốc Nhiếp, cô ấy chỉ là nhà thiết kế tạo hình cho tôi, không thích hợp lắm."

Nhiếp Văn Thành trầm tĩnh liếc về hướng cô, ôn tồn nói "Có thích hợp hay không là do tôi quyết định."

"Đồng Đồng, cháu cảm thấy được không?" Nhiếp Văn Thành vừa cúi đầu hỏi.

Nhiếp Đồng quắt cái miệng nhỏ nhắn, hình như tiểu công chúa vốn kiêu ngạo có chút ngượng ngùng, giằng co cả nửa ngày rồi mới lên tiếng "Được lắm."

Úy Hải Lam vừa muốn mở miệng, một giọng nam trầm thấp đậm đà đột nhiên vang lên "Không được."

Lôi Thiệu Hành lạnh lùng đứng đó, bộ âu phục được cắt may hoàn mỹ làm nổi bật dáng người cao lớn rắn rỏi của anh, tuy luôn luôn dịu dàng nhưng lúc này lại âm độc (âm hiểm và độc ác) đến kinh người.

Mọi người vô cùng kinh ngạc, rốt cuộc đây là thế nào?

"Chú Lôi, tại sao không được?" Nhiếp Đồng hoang mang hỏi.

Lôi Thiệu Hành trầm mặc nhìn Úy Hải Lam, trong tầm mắt của anh như chỉ có cô tồn tại, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, hoàn toàn không suy nghĩ bật thốt lên "Cô ấy không đủ xinh đẹp."

Nhiếp Văn Thành cố ý nhìn cô gái phía trước, toàn thân khoác áo choàng, tóc đen như gấm, cho thấy cô được bảo hộ rất kỹ. Lại nhìn một chút khuôn mặt của cô, quả thật không tính là người đẹp nhất nhì nhưng trên người của cô có một loại cảm giác đặc biệt làm cho người ta muốn đến gần nhưng lại không thể, trong lòng hết lần này đến lần khác vẫn còn rất khó chịu.

"Cháu cảm thấy rất xinh đẹp, rất đẹp, là xinh đẹp nhất nơi đây." Nhiếp Đồng không vui cãi lại, lại vô tình đứng bên cạnh Úy Hải Lam.

Úy Hải Lam chợt cười, nhẹ giọng nói: "Một chữ trong đoạn quay phim MV này tôi còn không biết, cho nên không thích hợp lắm, tôi nghĩ tôi có quyền từ chối."

Giọng cô thản nhiên lướt nhẹ, cơ hội tốt như vậy mà cô cũng không chút nào lưu luyến, cứ thế từ bỏ.

"Nếu như vậy không thể làm gì khác hơn là sẽ tiếp tục tuyển chọn." Nhiếp Văn Thành thấy cô trả lời không có nửa điểm do dự, cũng không cố ý làm khó.

Giám chế lập tức lên tiếng khiến các nữ minh tinh trở về vị trí cũ, tiếp tục quay phim thử.

Úy Hải Lam lạnh nhạt đi ra đại sảnh, rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Sự xuất hiện của cô lại đưa tới một chấn động nho nhỏ, rồi sau đó lại nhanh chóng bị quên lãng, cuối cùng như chưa từng xuất hiện qua. Vì thế không ai chú ý đến nữa.

Trong đại sảnh các nữ minh tinh phát huy toàn bộ bản lĩnh của mình, dù thế nào cũng muốn nắm chắc MV này.

Sau khi từng người thử sức, trải qua sự bình chọn của ban giám khảo, cuối cùng chọn lựa ra ba người để giám đốc Nhiếp xem qua.

Mà nguyên nhân chủ yếu Nhiếp Văn Thành tập trung vào chính là phần lớn vì Nhiếp Đồng, anh liền đem danh sách cho Nhiếp Đồng xem "Đồng Đồng, cháu nghĩ ai sẽ làm nữ chính?"

"Cháu xem ai xinh đẹp nào." Nhiếp Đồng làm ra vẻ người lớn nói, lại làm cho người ta không nhịn được bóp cổ tay cười một tiếng.

Ba nữ minh tinh được mời vào đại sảnh, trong đó cũng có Đỗ Hinh Ninh.

Nhiếp Đồng nhìn họ nửa ngày, chỉ cảm thấy người chị vừa mới nãy xinh đẹp nhất, cô không quyết định chắc chắn được, ngược lại hỏi "Chú Lôi, chú cảm thấy người nào xinh đẹp nhất?"

Lôi Thiệu Hành bất đắc dĩ cười một tiếng, ánh mắt quanh quẩn quét tới, tùy ý chỉ một ngón tay.

Anh đang chỉ cô gái kia, chính là Đỗ Hinh Ninh.

Lần này trong lòng Đỗ Hinh Ninh thầm vui, nghĩ tới mình có hy vọng, càng thêm hả hê tự đắc.

Đối với Đỗ Hinh Ninh, Nhiếp Đồng thật sự vui không nổi, như chợt nghĩ đến cái gì, cô vội vàng kéo tay áo Nhiếp Văn Thành.

Quả nhiên Nhiếp Văn Thành cúi đầu xuống, cô bé lặng lẽ hỏi "Chú à, chị mới vừa rồi có phải là trợ lý của cô ấy hay không?"

Nhiếp Văn Thành hơi nhớ lại "Coi như là vậy."

"Oh." Nhiếp Đồng gật đầu một cái, miễn cưỡng nói "Tốt lắm, vậy thì là cô ấy đi."

Tiểu công chúa chỉ một ngón tay, bổ nhiệm (được quyết định giữ một chức vụ) Đỗ Hinh Ninh.

Đỗ Hinh Ninh vốn nghĩ mình không được Nhiếp Đồng ưa thích, có thể MV lần này có chút khó nắm bắt, không nghĩ tới hiện tại mọi vật thay đổi, nhất thời vui mừng nói cám ơn "Mọi người, tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Hừ, dù sao tôi cũng không cảm thấy chị xinh đẹp." Nhiếp Đồng bổ sung thêm một câu.

Tâm tình Đỗ Hinh Ninh cũng thật tốt, dù cô bé nói gì cũng không so đo.

Buổi quay phim thử kết thúc, các nữ minh tinh rối rít dẫn theo từng người trợ lý rời đi.

Nhóm người dần rời đi, bên ngoài đại sảnh chỉ còn lại Đỗ Hinh Ninh, trợ lý riêng cùng với Úy Hải Lam.

Nhiếp Đồng nói: "Chú Lôi, không phải chúng ta sẽ cùng đi ăn cơm sao?"

Lôi Thiệu Hành cười gật đầu "Cháu muốn đi đâu dùng cơm?"

"Ừm, cũng không biết, để cháu suy nghĩ một chút." Nhiếp Đồng nhìn thấy Đỗ Hinh Ninh còn đứng ở đó, liền đi tới kéo tay Lôi Thiệu Hành.

Cuối cùng nhóm người cũng đi ra khỏi đại sảnh.

Đến tầng dưới cùng của tòa cao ốc, Đỗ Hinh Ninh quay về phía các cô phân phó "Các cô có thể tan việc."

Úy Hải Lam khẽ gật đầu, xoay người liền muốn rời đi.

Nhiếp Đồng lại nói "Đợi đã nào...!"

Mọi người không thể làm gì khác hơn là dừng bước chờ đợi tiểu công chúa lên tiếng, Nhiếp Đồng hướng về phía Đỗ Hinh Ninh nói: "Tại sao chị còn chưa đi?"

Cùng một buổi chiều, có thể nói Đỗ Hinh Ninh đã Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,nhiều lần bị thiệt thòi, bị một đứa bé làm mất hết mặt mũi nhưng cô vẫn phải nhịn, chỉ có thể mỉm cười.

"Thiệu Hành, không phải anh muốn cùng em dùng bữa tối sao?" Đỗ Hinh Ninh hỏi.

"Chú Lôi đã hẹn tôi cùng chú ba dùng bữa tối, chị đi một mình đi." Nhiếp Đồng rõ ràng gạt bỏ cô.

Lôi Thiệu Hành dắt tay Nhiếp Đồng, mỉm cười trả lời "Hôm nay có thể không được, hôm khác thôi."

"Vậy nhớ liên lạc với em." Đỗ Hinh Ninh kìm nén tức giận mỉm cười.

Nhiếp Đồng vừa nhìn về Úy Hải Lam, có vẻ không được tự nhiên lại không biết làm như thế nào lại reo lên, ánh mắt lại có chút khát vọng "Ừm, có phải chị tan việc rồi không? Vậy có muốn cùng đi ăn cơm hay không?"

Nhiếp Văn Thành hết sức kinh ngạc.

Trời mới biết tiểu nha đầu này sinh ra đều có tính tình người lạ chớ tới gần, thế mà bây giờ lại chủ động mời khách?

Lôi Thiệu Hành lặng lẽ nhìn cô, chợt nín thở chăm chú.

Tất cả mọi người đều đang đợi cô, Úy Hải Lam nhàn nhạt nói "Hôm nay sợ rằng không được."

"Oh." Nhiếp Đồng có chút mất mát.

Úy Hải Lam vẫy tay về phía cô bé, Nhiếp Đồng nghi ngờ đi về phía cô. Cô khẽ khom lưng, thầm thì bên tai cô bé "Lần sau chỉ có chị và em đi thôi, chúng ta cùng nhau đi, đây là bí mật nha."

Nhiếp Đồng cười, sung sướng gật đầu.

"Hẹn gặp lại." Úy Hải Lam mở miệng chào tạm biệt, thoải mái rời đi.

Đỗ Hinh Ninh cùng trợ lý cũng rời đi.

Nhiếp Văn Thành cúi đầu hỏi "Đồng Đồng, không phải cháu không thích cô ấy sao? Tại sao còn chọn cô ấy làm nữ chính?"

"Cháu sẽ không nói cho chú biết." Nhiếp Đồng kiêu ngạo quay mặt qua chỗ khác.

Nhiếp Văn Thành cũng không hỏi tới, tiểu nha đầu này luôn luôn tinh quái.

"Đồng Đồng, cháu ngồi xe của ai?" Lôi Thiệu Hành nói.

"Đương nhiên là của chú Lôi."

Lôi Thiệu Hành đưa tay ôm lấy Nhiếp Đồng, bước nhanh chân ra khỏi tòa cao ốc, vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi "Cô gái vừa nãy đã nói gì với cháu?"

"Bí mật! Không nói cho chú biết!" Nhiếp Đồng rất có nguyên tắc trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK