Cứ như vậy trong nháy mắt trong lòng cô lại hoảng hốt, Úy Hải Lam phảng phất như mình trở lại lúc trước.
Xuân Thành bốn mùa luôn luôn ôn hòa, ngày mùa hè dù nắng chói chang nhưng cũng sẽ không nóng đến độ khiến người ta ngất, ngày đông lạnh giá cũng sẽ không lạnh đến mức khiến người ta run cầm cập.
Trong thời tiết lạnh giá, người kia cũng mặc phong phanh một chiếc áo gió mỏng manh có màu hơi bạc, cũng trầm ổn để lộ ra mấy phần ôn hòa nho nhã, cực kỳ giống với tính tình của cậu. Cũng đã qua rất nhiều ngày rồi, cậu cứ đứng trước cửa trường học, có khi đứng trên một con đường yên tĩnh chờ đợi. Khi đó hai bên có cây cổ thụ bông gòn cao to, quả gòn mọc đầy trên cây, từng quả treo đầy to như nắm tay. Gió đông vẫn gào thét, hoa màu trắng lắc lư qua lại, từng đoá bung tỏa trông thật hoang phí.
Cô bước tới chạm trán với cậu, lúc này ánh mắt màu nâu mông lung tựa như ánh sáng của cậu như ngưng tụ về một điểm.
Rất xa, không hề có điềm báo trước, bỗng nhiên gương mặt cậu lộ ra một nụ cười thật tươi.
Vào thời điểm ấy, hai mắt cậu hơi nheo lại ngây thơ rực rỡ như đứa trẻ con.
Sau đó, Úy Hải Lam vẫn nhớ hình ảnh như vậy, ký ức vẫn sâu sắc như vậy. Cô e rằng trên thế giới này sẽ Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,không thể tìm ra nụ cười nào rạng ngời như thế lần nữa.
Vương San đứng bên cạnh cô, cũng tự nhiên nhìn thấy người đứng đối diện ngay đường cái.
Tuy rằng cũng không trực tiếp tiếp xúc qua, có thể cô cũng biết đến cậu ta qua hình tượng hoàn mỹ là người thừa kế tương lai, nhị công tử Thẩm gia, Thẩm Du An.
Thẩm Du An đi xuyên qua đường cái, đạp lên vạch đường thẳng bước tới.
"Lam."Cậu mở miệng la lên, giọng nam hơi thấp, ôn nhu gọi tên cô.
Úy Hải Lam ngẩng đầu nhìn về phía cậu, đáy mắt gợn sóng cũng được cô thu hồi lại, trầm giọng nói: "Thẩm Du An, đã lâu không gặp."
Cách xưng hô của cô đã thay đổi, không còn là Du An mà là gọi cả tên lẫn họ của cậu.
Thẩm Du An ngẩn ra, lại hỏi "Cậu tan học rồi à?"
Úy Hải Lam dĩ nhiên cũng đã từng suy nghĩ, cô chỉ nói tung tích cũng như việc cô đi học ở nơi nào với một mình Viên Viên thôi. Xem ra cậu ta lấy tin tức là từ chỗ Viên Viên, đáy mắt càng ngày càng lạnh lẽo, sự mới lạ có kèm theo mấy phần phiền chán nói: "Ừm, tớ vừa tan học."
Một chiếc xe dừng trước mặt bọn họ, Vương San nhắc nhở "Tiểu thư Uý, xe đến rồi."
Úy Hải Lam gật đầu, cũng quay lại hỏi: "Anh ta còn đang bận sao?"
Vương San sửng sốt một chút, lập tức hiểu ý "Lôi tiên sinh còn đang bận nhưng anh ấy cũng có nói rồi, mấy ngày nay sẽ cố gắng nhín chút thời gian đến đón cô."
"Quên đi, công việc là quan trọng." Úy Hải Lam thông cảm nói. Ánh mắt cô lại nhìn toàn thân Thẩm Du An mỉm cười hỏi dò "Có phải cậu tìm tớ có việc?"
Thẩm Du An vốn đang bị cô lạnh nhạt gạt sang một bên, mà giờ bỗng nhiên nghe cô hỏi như vậy thì tự nhiên những gì cậu muốn nói cũng không thể nói ra được. Qua cuộc nói chuyện lúc nãy của cô, cậu nhận ra những mối quan hệ trong đó, người phụ nữ đứng bên cạnh cô đây chắc hẳn là thuộc hạ của cô, còn có cô và tên Lôi tiên sinh kia vẫn đang duy trì mối liên hệ mật thiết.
Thẩm Du An trầm mặc một lúc, rốt cục nói: "Không có chuyện gì, chỉ muốn đến nói câu chúc mừng với cậu “Giáng Sinh vui vẻ”."
"Cảm ơn cậu, tớ cũng chúc cậu Giáng Sinh vui vẻ." Giọng điệu của Úy Hải Lam lạnh nhạt khác thường, sau đó vội vã nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy tớ đi trước, nơi này không nên đỗ xe."
"Được." Thẩm Du An cũng không nói gì thêm.
Vương San lập tức mở cửa xe, Úy Hải Lam mỉm cười với cậu sau đó xoay người định bước lên xe.
"Lam." Cô vừa muốn khom lưng chui vào thì cậu lại đột nhiên la lên.
Bước chân của Úy Hải Lam chợt ngừng lại, từ từ quay đầu nhìn về phía sau đối diện với cậu. Hai tay cậu bỏ vào trong túi áo khoác, ánh mắt sáng tươi rạng ngời có phần ấm áp. Cậu vừa mới mở miệng thì có một luồng khí lớn thở ra, trắng tựa như quả bông già trên cây cao kia "Lần trước nhìn thấy trán của cậu dường như bị thương, lọ thuốc kia rất hữu dụng, dù vết thương nặng đến đâu cũng có thể trị hết."
"Ừ, lọ thuốc kia..." Úy Hải Lam giống như chợt nghĩ tới, cũng áy náy cười nói: "Cậu không nhắc thì tớ cũng quên đi mất, vẫn còn chưa sử dụng đấy nhưng dù gì vẫn rất cám ơn cậu."
Xe bắt đầu khởi động hướng về phía trước chạy đi.
Thẩm Du An đứng tại chỗ nhưng thật lâu cũng chưa rời đi. Cậu trở về với chiếc xe của mình, khác hẳn với chiếc xe đón Úy Hải Lam, xe của cậu nhỏ gọn trông giống như chiếc xe dành cho phụ nữ. Khí trời lạnh giá, giầy đạp trong tuyết nên ngón chân cũng cảm thấy rét lạnh. Cậu thì thào lẩm bẩm như tự nói với mình điều gì, một cỗ hơi thở màu trắng cũng theo môi cậu trào ra ngoài. Sau đó, cậu mới xoay người khởi động xe quay về hướng ngược lại.
Xe chạy băng băng trên đường, Vương San chỉ thấy ánh mắt của Úy Hải Lam cô tịch nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qua một lúc lâu, cô vẫn giữ tư thế như vậy. Cô trông giống con chim nhỏ đang bị nhốt trong lồng sắt luôn nhìn ra bầu trời để mong mỏi có một ngày mình được tự do.
Vương San bỗng nhiên nói: "Tiểu thư Uý, tối nay cô có hoạt động gì không?"
"Sao?"
Cô vẫn đang mơ màng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ thì lại nghe thấy Vương San nói tiếp: "Nếu không có, tôi sẽ dẫn cô đến một nơi."
Có lẽ đây là một nơi khiến Úy Hải Lam cảm thấy bình an nhất khi ở đất nước New York này.
Trong giáo đường, mấy trăm ánh nến đang leo lét cháy sáng, cây thông Giáng Sinh được trang hoàng lộng lẫy, không khí tràn đầy niềm vui, các tín đồ cùng nhau tụ tập chen lấn ngồi trên các dãy băng ghế, nơi này thật ấm áp như mùa xuân tươi sáng. Khúc đàn từng nhịp vang lên, bọn trẻ cất cao tiếng hát ngây thơ trong sáng, lại có dàn bè xướng theo khúc đàn cộng hưởng vang vọng với tòa giáo đường cổ xưa này.
Úy Hải Lam căn bản cũng không phải tín đồ nhưng cô vốn yêu thích bầu không khí trầm tĩnh bình yên như vậy.
Nửa đêm, sắp qua mười hai giờ, cô nhắm mắt lại, hai tay tạo thành hình chữ thập.
Giờ đây có ai sẽ tình nguyện vì cô ngâm xướng lời cầu nguyện cứu rỗi đây?
Ding doong ——
Đêm Giáng sinh đã qua.
Mùa đông ở New York đặc biệt dài, cũng đặc biệt lạnh giá. Thế giới màu trắng bạc bên ngoài vẫn còn kéo dài, tình cờ muốn tản bộ thêm một đoạn nhưng nhận thấy đôi giày dưới chân mình đã hoàn toàn lạnh giá. Úy Hải Lam vốn đã quen thuộc khí hậu ấm áp hợp lòng người ở Xuân Thành nên giờ đây đối với nơi này cô thực sự có chút không thích ứng nổi. Mặc dù bên trong xe thật ấm áp nhưng chỉ cách qua một tấm kính cửa sổ cũng có thể cảm nhận cái rét lạnh đột kích khiến lòng người hoang mang.
Một tháng huấn luyện cũng sắp kết thúc, các học viên được nghỉ một tuần để về nước đón tết.
"A! Quá tốt rồi, rốt cục cũng có thể trở về nhà."
"Tết đến đương nhiên phải về nhà, thậm chí chúng ta còn phải mua ít đồ rồi mới trở về được."
Bốn phía đều là không khí tràn ngập hưng phấn lẫn sung sướng, Úy Hải Lam nghĩ mình cũng nên đi mua một chút quà nên cô đi tới gần những bạn đồng nghiệp mở miệng hỏi: "Các cậu muốn đi mua đồ thật không? Tớ cũng xa lạ với nơi này nên tớ có thể đi cùng với mọi người không?"
Mọi người hơi kinh ngạc, không nghĩ tới cô lại đột nhiên nói như vậy.
Tuy vậy, bọn họ đương nhiên là đồng ý với cô.
Theo mọi người cùng đi ra khỏi phòng học, Vương San đã ở bên ngoài chờ đợi. Mọi người nghĩ chắc không phải thư ký cũng phải cùng đi chứ? Nếu vậy, thật sự là không dễ chịu. Úy Hải Lam cũng chậm rãi bước đến, dừng bước trước mặt Vương San "Thư ký Vương, tôi muốn cùng mọi người đi ra ngoài mua ít đồ, sẽ không đi quá lâu, trước tiên cô trở về khách sạn đợi tôi."
"Được rồi, tiểu thư Uý." Vương San trả lời.
Tuy cô ấy đã đồng ý nhưng vẫn còn lặng lẽ theo đuôi ở phía sau.
Đoàn người đã cách một khoảng khá xa nhưng Vương San cũng chỉ yên lặng nhìn cô lẩn khuất giữa dòng người. Cuối cùng bọn họ tiến vào một cửa hàng rất nổi tiếng có phong cách tại New York, cửa hàng chuyên kinh doanh những con vật nhỏ tinh xảo làm bằng bông, không phải là loại hàng hiệu nhưng cũng đặc biệt đáng yêu. Úy Hải Lam đứng ngoài tấm tủ kính nhìn vào trong lại chọn vài món hàng nhỏ, sau đó cô lấy ví da dùng tiền mặt trả. Cuối cùng, cô cũng hài lòng bỏ đồ vào trong túi xách với dáng vẻ e dè cẩn thận.
Vương San đột nhiên nghĩ Lôi tiên sinh đã đưa cho Úy Hải Lam chiếc thẻ vàng mà từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy cô đụng tới, thậm chí thẻ ngân hàng vào ba năm trước định kỳ sẽ có phát sinh ra một món tiền lãi nhỏ mà cô ấy vẫn chẳng quan tâm dù chỉ một xu. Vương San thật sự rất tò mò rằng không biết xưa nay cô ấy có từng quan tâm đến nó hay không?
"Ôi! Úy Hải Lam, cậu cắt tóc trông thật đẹp trai."
"Đúng hơn là giống như một thiếu niên đẹp trai đây … ha ha…."
Hai cô gái cười nói còn Úy Hải Lam sờ sờ mái tóc của chính mình, mặt kính sẫm màu phản chiếu cặp mắt của cô tuy ảm đạm nhưng kiêu ngạo. Cô cũng đột nhiên đi áp sát vào các cô ấy, một tay ôm lấy một người, một cái tay khác an nhàn dừng trên bả vai của người kia, thấp giọng nói: "Lần sau buổi tối cùng đi chơi không?"
Hai cô gái kia cũng ngạc nhiên nhưng ngay lập tức cũng bị nét mặt tươi vui của cô thu hút nên cười gật đầu.
Từ New York bay trở về nước, khí hậu Xuân Thành có chuyển biến tốt, tuy cơ thể mệt mỏi vì chặng đường dài nhưng tâm tình vẫn tươi vui.
Không biết có phải là do nhớ nhung hay không mà hôm nay cô lại đặc biệt cảm thấy bầu trời ở Xuân Thành đặc biệt xanh lam mỹ lệ. Cây đại thụ um tùm che mát cả con đường, vẫn là cảnh sắc xanh um tươi tốt, đường dành cho xe cộ uốn cong gấp khúc, cũng có thể Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,nhìn thấy Cẩn viên rõ ràng đến vậy. Cành lá tươi tốt đâm chồi nẩy lộc, mái hiên ngói đỏ, trên tường còn có vệt xanh ngắt do dấu vết của thiên nhiên để lại. Khi phóng tầm mắt vào bên trong vườn còn có thể thấy một tòa lầu cao nhất mà ở đó không phải chỗ nào xa lạ chính là chỗ ở của ông nội - Thanh Y viên.
Mà việc kỳ lạ hơn nữa chính là, hôm nay xe cũng không dừng ở gần đó giống như ngày thường mà trực tiếp lái vào trong.
Trong lòng Úy Hải Lam nổi lên nghi hoặc, lại nghe thấy Vương San nói: "Tiểu thư Uý, Lôi tiên sinh đang đợi cô."
Ngay giữa đại sảnh, người kia ngồi ngay ngắn ở giữa chiếc ghế sô pha được chạm trổ bằng gỗ tử đàn, ánh sáng ôn hòa lộng lẫy như tỏa sáng khắp gian phòng. Vị trí này đã từng là chỗ của ông nội thường ngồi, sau khi ông nội qua đời tiện thể trở thành chỗ riêng biệt cho cha cô. Và cũng chính vì thế, nó đã không đơn thuần chỉ là ghế dựa, mà nó tượng trưng cho một vị trí của chủ nhà này. Giờ khắc này, chỗ ngồi này lại bị người khác chiếm cứ.
Ngoại trừ anh ta, còn có ba vị phu nhân của Úy gia, hai vị tiểu thư cùng với toàn bộ người hầu kẻ hạ từ trên xuống dưới hơn mười người. Tất cả đều có mặt đông đủ.
Úy Hải Lam mạnh mẽ tiến vào phòng khách, quả nhiên lúc này ánh mắt của mọi người cũng tập trung hướng về cô.
"Úy, em đã trở về?" Lôi Thiệu Hành đột nhiên mở miệng, con ngươi sâu sắc mà thâm thúy cũng hiện lên ý cười ôn nhu "Đến đây nào, lại đây!"
Úy Hải Lam cũng không thể làm gì khác hơn là đi tới bên cạnh anh, Lôi Thiệu Hành mạnh dạn kéo tay cô, một tay anh nắm lấy tay cô còn một tay khác che mu bàn tay của mình đặt trên bàn tay nhỏ nhắn của cô nói: "Lần trước lúc đến thăm em, em có nói trong vườn có quá nhiều người lui tới, chen lấn đến hoảng, thực sự không cảm thấy thoải mái. Hôm nay em nhìn xem, mọi người đều đến đông đủ, người nào nên rời khỏi đây, người nào nên giữ lại, toàn bộ do em quyết định. Anh đều nghe lời em."
Hết chương 80