"Tần tiên sinh, tôi chỉ cần mười phút, tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh."
"Cô đã quấy rầy tôi!" Tần Trăn vẻ mặt âm độc, nóng giận nói.
Úy Hải Lam nghe hắn nói như vậy, ý thức được người đàn ông vừa rồi rất có khả năng đang đến gặp mặt hắn để bàn bạc về một hợp đồng làm ăn nào đó. Loại gặp mặt biến tướng này, cũng thường thấy. Hơn nữa người đàn ông kia, hình như ra vào cực kỳ tự do, hiển nhiên, Tần Trăn còn phải nhún nhường hắn vài phần. Úy Hải Lam nghĩ như thế, nhỏ giọng mà nói: "Tần tiên sinh, tôi rất xin lỗi. Tôi lần này tới là muốn cùng anh nói một chút chuyện có liên quan tới khu vườn Cẩn Viên."
"Nhị tiểu thư Uý gia, trước kia không phải cô đã lớn tiếng buông lời thề son sắt, kiên quyết không bán đấu giá Cẩn Viên, hiện tại lại chạy tới tìm tôi, đây không phải là tự mìn đánh mình một bạt tai hay sao?" Giọng Tần Trăn lạnh nhạt, trong lời nói tràn đầy lạnh lùng, "Cô hãy nghe cho kỹ, tôi không có hứng thú mua lại Cẩn Viên nữa. Nơi này cũng không phải là nơi để loại người thiên kim tiểu thư như cô nên tới, thật sự nếu cô không đi, mà có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không chịu trách nhiệm."
Bị hạ lệnh đuổi khách, Úy Hải Lam đành phải rời đi.
Nhưng chỉ sau một ngày, thuộc hạ của Tần Trăn lại gọi điện thoại tới: "Úy tiểu thư, Tần tiên sinh mời cô tám giờ tối tới gặp ở Vạn Kinh."
Úy Hải Lam đồng ý, nhưng trong lòng thì có điều hồ nghi.
Cô chần chờ không biết có nên tới nơi hện hay không.
Bảy giờ tối hôm đó, Úy Mặc Doanh vừa mới bước chân tới Cẩn Viên, đã gọi Úy Hải Lam lên thư phòng. Gian thư phòng này vốn là của ông nội Úy Quang Điềm từng dùng, sau đó vẫn để nguyên. Trong thư phòng có rất nhiều sách, đều được sắp xếp theo thứ tự trên giá sách, còn có rất nhiều sách được đặt tùy ý trên mặt đất. Úy Mặc Doanh đứng giữa đống sách, gương mặt xinh đẹp hiện ra mấy phần mệt mỏi, lẳng lặng nói, "Những sách này về sau cũng không biết để vào đâu, không bằng đốt xuống cho ông nội."
Úy Hải Lam im lặng không nên tiếng, Úy Mặc Doanh một mình nói, "Dù sao hiện tại cũng không có ai dám mua Cẩn Viên, mấy ngày nữa đành phải tuyên bố phá sản, chờ tòa án tới niêm phong khu vườn này vậy."
"Không ai dám mua?"
"Đúng vậy, có người đã ngầm uy hiếp, còn ai dám mua đây? Sợ mang vạ vào người mà." Úy Mặc Doanh cười nói.
“Có người” trong miệng cô là người nào, nháy mắt Úy Hải Lam đã hiểu rõ, liên kết các sự việc lại với nhau, cũng không mấy khó khăn có thể đoán ra. Lại nghĩ tới lời bảo đảm hôm đó của mình, mặc kệ là leo lên lưng hổ khó xuống, hay là bất đắc dĩ, lúc này Úy Hải Nam trong nháy mắt rõ ràng hiểu được, hậm hực bảo đảm, "Chị, em sẽ chịu trách nhiệm với lời nói không để nhà mình phá sản."
Gia quy của Úy gia rất nghiêm, sau bảy giờ tối mặc kệ là tình huống gì cũng không được phép ra khỏi cửa.
Nhìn thấy Úy Hải Lam ăn mặc chỉnh tề, người làm đành hỏi: "Nhị tiểu thư, cô phải đi ra ngoài bây giờ sao?"
"Vâng."
"Vậy để tôi đi gọi Lão Trương lái xe đến."
"Không cần."
Úy Hải Lam vốn muốn tự mình thuê taxi chạy tới là được, nhưng cô thật không ngờ, buổi tối lại khó có thể bắt được xe như vậy, lúc cô chạy tới được Vạn Kinh thì đồng hồ đã chỉ gần chín giờ.
Lúc này trong Vạn Kinh, đèn đuốc sáng trưng, muôn hồng nghìn tía, đối lập hoàn toàn với ban ngày.
Đây là một tòa lâu đài ngợp trong vàng son giống như hoàng cung, rất dễ làm cho con người ta lạc lối.
_________________