Rạng sáng buổi tiệc mới kết thúc, bóng đêm đã dày đặc.
Lúc đầu, Úy Hải Lam cùng đi với anh, phần sau, cô cứ ngồi như vậy cho đến khi kết thúc. Cũng không tức giận, chỉ là mệt nhọc, cô yên tĩnh nhìn mọi người nhảy múa vui vẻ, nhìn mọi người trò chuyện cười nói tựa như mọi thứ xung quanh không có liên quan gì với cô. Vào lúc nhàm chán, cô chỉ đơn giản vuốt qua lại những tua cờ(*). Tua cờ di động qua những ngón tay tựa như không cách nào nắm bắt được thời gian.
(*) Tua cờ hay còn gọi là tua chỉ một loại võng, gắn liền với lông nhiều màu sắc hoặc nhung, chẳng hạn như trang trí giống như cành, thường được sử dụng để treo các góc của bức màn hoặc tay cầm của quạt ngọc bích, đung đưa trong gió, truyền đạt sự quyến rũ kỳ lạ và duyên dáng.
Mà hai cô gái lúc đầu còn nhiệt tình nói chuyện với cô nhưng dù làm thế nào cũng không khơi dậy nổi sự nhiệt tình của cô, dần dần trở nênDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, im lặng không muốn tự tìm lấy mất mặt.
Úy Hải Lam chơi với tua cờ một lát lại bắt đầu buồn ngủ.
Cho đến khi các khách mời đã rời khỏi, ba người đàn ông kia mới bước đi thong thả trở lại bên cạnh các cô.
"Tần gia." Bạn gái đứng dậy trách cứ, vội vàng ôm lấy anh.
Một cô gái khác cũng không nhàn rỗi, sau đó đứng dậy khoác cánh tay Nhiếp Văn Thành.
Lại nhìn cô gái kia, cô ngồi trên ghế sa lon, một tay ôm đầu, cánh tay mảnh khảnh cong lên, nâng đầu nhỏ của cô, cô thoáng cúi đầu, khép hờ mắt. Từ góc độ này nhìn sang, lông mi đen rậm dày đặc vẽ xuống hình quạt mờ tối, đôi gò má rất điềm tĩnh lại xinh đẹp.
"Ha ha." Các cô gái nở nụ cười, "Lôi tiên sinh, xem ra Lôi phu nhân rất mệt mỏi."
Lôi Thiệu Hành có chút hờn giận, nghĩ tới những cô gái khác đều có thể kiên trì đến cuối cùng, còn chủ động lấy lòng. Mà cô lại rất tài, cứ để anh ngồi như vậy còn mình lại ngủ gật. Lần này có chút mất mặt, anh sải bước đến trước mặt cô, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Úy Hải Lam cũng chưa hoàn toàn ngủ hẳn, ý thức chỉ rất mơ hồ.
Bị người khác vỗ như vậy, cô lập tức tỉnh.
Cũng chưa hoàn toàn hồi phục, cho nên cặp mắt cực kỳ bối rối thoáng đọng chút sương mù, lại hoảng hốt chống lại người tới.
Lôi Thiệu Hành nâng cô dậy, toàn thân cô mềm oặt vô lực, chủ động tiến gần vào trong ngực anh.
Cô giống như con mèo nhỏ tựa sát anh, mơ hồ không rõ thì thầm một tiếng, "Buồn ngủ quá nha."
Trong lòng anh chợt nổi lên nhu tình(*), chuyện mặt mũi đều quăng lên chín tầng mây, Lôi Thiệu Hành ôm cô nói, "Được rồi, có thể đi về."
(*) nhu tình: tình cảm dịu dàng
"Ừm." Cô gật đầu một cái, lại khẽ dụi mắt.
Các cô gái nhìn một màn này, đột nhiên có sự ganh tỵ, đây chính làm nũng, không phải cố ý mà là vô thức hình thành.
"Tôi đi trước." Lôi Thiệu Hành bỏ lại một câu như vậy.
Mọi người ngầm hiểu trong lòng, mỉm cười đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Ánh mắt của Nhiếp Văn Thành và Tần Trăn giao nhau, thực ra là có ý vị sâu xa, ngay sau đó cũng phân ra đường ai nấy đi.
Bên ngoài không khí rất rét lạnh, ngồi lên xe vẫn còn phát run.
Lôi Thiệu Hành ôm cô, xoay cô vào trong ngực mình sưởi ấm.
Úy Hải Lam không còn hơi sức cử động, cô thật sự sợ lạnh, hơn nữa còn rất buồn ngủ. Co rúc trong lồng ngực của anh, cô nhắm mắt lại, cảm nhận xe lắc lư, cô biết cô đang về nhà. Trở lại Tường Vi uyển, chỉ có một mình cô, anh cũng sẽ không ở lại.
Thậm chí cô lười phải tắm, chỉ thay đồ mà thôi.
Úy Hải Lam không mở miệng hỏi anh nguyên nhân, hỏi anh tại sao lại đột nhiên công bố chuyện bọn họ thực sự đã kết hôn cho mọi người biết, mặc dù cô cũng muốn biết.
Cô hiểu, cô vĩnh viễn sẽ không có được đáp án.
Đêm hôm ấy, cô đã từng thử.
Mà anh cho cô một câu trả lời, chỉ có sáu chữ, "Em không cần biết"(*).
(*) Từ gốc là “nhĩ bất nhu yếu tri đạo” cho nên mới có sáu chữ.
Ra khỏi phòng tắm, Úy Hải Lam mệt mỏi nằm xuống, nghiêng đầu nhìn đồng hồ.
Một giờ hai mươi sáu phút.
Đêm Thịnh Thế kết thúc.
Mấy ngày nay tất cả các báo chí đều quan tâm đến tập đoàn Thịnh Thế, danh tiếng Thịnh Thế tăng lên, cổ phiếu tăng mạnh. Úy Hải Lam xem cũng thấy phiền nên tắt ti vi, ngay cả tờ báo cũng không muốn xem.
Hôm sau, Lôi Thiệu Hành phái người tới nói cho cô biết, tối hôm nay sẽ mời bù lại rượu mừng.
"Lôi tiên sinh nói không mời ở bên ngoài mà sẽ mời trong vườn, về tiệc rượu do phu nhân quyết định là được rồi." Người làm nói như thế.
Trên dưới trong vườn cũng nhất trí sửa lại.
Bọn họ cũng không còn gọi cô là “tiểu thư Úy" nữa mà bắt đầu xưng hô với cô là "phu nhân".
Trong lòng Úy Hải Lam hoảng hốt, cũng không biết là tư vị(*) gì. Thật ra cách xưng hô như thế cũng không có gì không đúng, chỉ là cô cảm thấy thời gian thấm thoát thoi đưa, trôi qua cũng quá nhanh chóng. Cô còn chưa kịp thể hiện bất kỳ cảm xúc nào đã liền có ngày hôm nay. Mời người, anh cũng tự nhiên thông báo là được rồi, cô cũng không cần xen vào nữa. Còn về thức ăn của bữa tối, cô cố ý nói đầu bếp để tự mình chọn lựa hơn hai mươi món ăn.
(*) tư vị: cảm giác, cảm thụ vui buồn
Chưa đến giờ hẹn bữa tối, Lôi Thiệu Hành đã tới trước.
Cô đang ở trong phòng bày các bộ đồ ăn, không để cho người làm nhúng tay vào.
Lôi Thiệu Hành thong thả bước vào sảnh, ngồi xuống bên cạnh, cứ như vậy nhìn cô bày đũa bày chén. Cô đòi hỏi rất cầu kỳ, tất cả chiếc đũa chiếc chén đều phải nằm trên một đường thẳng, phải rất chỉnh tề, bộ dáng dịu dàng này lại cũng khiến anh nhìn thấy vẻ nghiêm túc. Đợi đến khi cô thu dọn xong phần đũa còn lại, anh lại kéo cô đến bên cạnh mình, trầm giọng hỏi: "Thế nào? Ở nhà rất nhàm chán?"
Úy Hải Lam vừa muốn mở miệng nhưng anh lại nhận một cuộc điện thoại, thẳng bước đi thong thả ra khỏi phòng ăn.
Cũng đã đến thời gian hẹn bữa ăn tối, mọi người rốt cuộc cũng dần dần có mặt đông đủ.
Lôi Thiệu Hành bước thong thả đi đến phòng sách nghe điện thoại.
Người trở về trước hết là Úy Thư Họa, cô đỡ tam phu nhân đi tới phòng ăn. Tam phu nhân bị bệnh nặng đã lâu, sắc mặt không được tốt, ngược lại tinh thần cũng không tệ. Úy Thư Họa sắp phải thi cuối kỳ, cô phải vội vàng đối phó với cuộc thi. Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,Mấy ngày nay, cô cũng rất ít khi gặp Úy Hải Lam, hai người luôn không bao giờ đụng mặt nhau. Bây giờ gặp mặt, Úy Thư Họa cũng nói chuyện bình thường với cô và dĩ nhiên cũng hỏi tới việc hôn nhân này.
Đúng vào lúc đang trò chuyện vui vẻ, người làm chạy vào báo, "Đại tiểu thư Úy đã đến."
Úy Mặc Doanh đẩy xe lăn vào, ngồi trên xe lăn chính là Úy Hùng Khiêm.
Đầu tóc Úy Hùng Khiêm bạc trắng, ngơ ngác ngồi trên xe lăn, ánh mắt đờ đẫn không lộ vẻ gì. Ông ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, áo khoác màu đỏ sậm thật dầy ấm áp. Sắc mặt khô vàng lại hiện ra hồng hào. có thể nhìn ra sau khi xuất viện ông được chăm sóc khá kỹ càng.
Nhị phu nhân đi ở phía sau, chỉ hơi xanh xao nhưng cũng không thay đổi chút nào.
"Lão gia."
"Ba."
Tam phu nhân và Úy Thư Họa cùng kêu lên.
Úy Hải Lam cũng đứng dậy, nhìn Úy Hùng Khiêm thở nhẹ, "Ba."
Mọi người cứ đứng như vậy, cùng nhau nhìn về phía ông.
Mà Úy Hùng Khiêm đang ngồi trên xe lăn mặc dù không cách nào nói chuyện nhưng có cảm giác cặp mắt hoang mang dâng đầy lệ nóng quanh tròng. Ông cố hết sức khẽ động môi nhưng cuối cùng chỉ phát ra "A" một tiếng, âm thanh kia không hề to rõ có lực, lại tràn đầy vô lực làm cho lòng người chua xót lộ vẻ xúc động.
Khoảng cách lần đoàn tụ này quá dài quá lâu, vào giao thừa ba năm trước bọn họ cũng có một lần đoàn tụ cuối cùng.
Vẫn lại ba năm, sức khỏe Úy Hùng Khiêm ngày càng sa sút, cũng bất tiện khi xuất viện rồi.
Một đại gia đình, vào thời khắc cuối cùng này lại lần nữa đoàn tụ.
"Người đã đến đông đủ, còn đứng đó làm gì?" Lôi Thiệu Hành nhanh nhẹn đi tới, cố gắng bước lên xóa bỏ không khí thương cảm này.
Trong lúc bất chợt, Úy Thư Họa mở miệng la ầm lên, "Cũng chưa đến đông đủ, còn thiếu một người đấy."
Mọi người đều nhìn về phía cô, Úy Thư Họa trả lời, "Đại phu nhân còn chưa đến, bà đi đâu vậy?"
Úy Hải Lam nghe xong lời này, cũng không biết có cảm giác gì.
"Bà có chút chuyện gấp, thật sự không thể phân thân." Lôi Thiệu Hành mỉm cười nói, khuôn mặt không biến sắc giúp cô giải vây.
"Làm sao đại phu nhân lại bận rộn như vậy đây? Đã lâu lắm rồi cũng chưa gặp bà." Úy Thư Họa nhỏ giọng lầm bầm, thật sự đáng tiếc, cơ hội như vậy lại thiếu một người.
Tam phu nhân ôn tồn nói, "Còn có cơ hội."
Ánh mắt Úy Hải Lam có chút bất lực, nụ cười cũng có chút miễn cưỡng.
Anh tự mình phái người đi mời mọi người trở lại, nhất định cũng đã đi mời Triệu Nhàn.
Nhưng bà chưa tới, đúng là vẫn không chịu trở về.
Lôi Thiệu Hành đi thẳng tới trước mặt Úy Hùng Khiêm, khom người xuống, bên ngoài thoáng nở nụ cười ấm áp nhưng đáy mắt lại bao phủ ánh sáng lạnh lẽo không gì sánh được, anh yếu ớt nói, "Lúc trước chưa từng đến chào ba, xin ba ngàn vạn lần không được tức giận, trong lòng con vẫn nhớ ba."
Bóng dáng anh cao lớn chiếm hết tầm mắt, Úy Hùng Khiêm si ngốc quan sát anh. Như được phép nhìn thấy cái gì, hai mắt đột nhiên hiện ra mấy phần lo âu sợ hãi, ông có chút phản ứng, đôi tay tựa vào ghế cũng bắt đầu run rẩy, nghĩ gì mà phát ra tiếng y y a a nhưng cuối cùng nhả không ra nửa chữ.
Lôi Thiệu Hành nhẹ nhàng vỗ tay ông, đi trở về bên cạnh Úy Hải Lam, yêu cầu mọi người ngồi vào chỗ.
Ở giữa ghế chủ vị, Lôi Thiệu Hành trầm ổn như núi Thái Sơn.
Trên bàn ăn bày vô số thức ăn phong phú, cực kỳ đẹp mắt.
Tất cả đều là một mảnh yên tĩnh chỉ có Úy Hùng Khiêm vẫn còn phát ra vài tiếng "A a a" đứt quãng.
Mà chỗ ngồi của Úy Hải Lam vốn thuộc về mẹ cô.
"Ngày hôm nay mời mọi người tới đây là để bù lại tiệc cưới lúc trước, mong mọi người tha thứ." Ánh mắt Lôi Thiệu Hành quét qua mọi người, nhìn về một đầu bàn ăn, anh cầm tay Úy Hải Lam mỉm cười tuyên bố, "Tôi đã cùng Tiểu Lam đăng ký kết hôn khi còn ở nước ngoài."
Mọi người đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, cho nên không quá mức kinh ngạc.
Ngược lại sắc mặt của Úy Hùng Khiêm đỏ bừng, đột nhiên không chịu nổi gánh nặng, toàn thân co quắp.
"Ba!" Úy Hải Lam kêu lên.