Trải qua nửa năm để thích ứng, Úy Hải Lam cùng bạn học cùng lớp coi như chung sống hoà thuận với nhau. Cô chưa được tính là nữ sinh xinh đẹp nhất trong học viện, nhưng cũng thuộc vào hạng dễ nhìn nhất. Tính cách của cô thuần khiết, mẫu mực, đối đãi với người khác vừa khiêm tốn lại lễ độ, khuôn mặt thanh lệ chưa từng thể hiện vẻ Đại Hỉ Đại Bi, luôn chỉ mỉm cười dịu dàng. Cô yên tĩnh như cây sen, cây đào, mát mẻ mà cao thượng, nhưng cũng có loại cảm giác mèo khen mèo dài đuôi, lạnh nhạt xa cách.
Nghe nói, Úy Hải Lam là thiên kim tiểu thư, gia thế rất cao.
Nghe nói, Úy Hải Lam đã từng lên tiếng tổ chức tiệc chọn chồng, đáng thiếc thay lại không có ai hỏi thăm, mất hết mặt mũi, biến thành trò cười cho người trong nghề.
Nghe nói, thời điểm Úy Hải Lam tựu trường, giường chiếu đều do thư ký, tài xế đưa đón trải ra, tinh tế thái quá.
Có đủ loại tin đồn, tạo thành một nhân vật bí ẩn.
Nhưng Úy Hải Lam cũng không có một thân hàng hiệu, ăn mặc giản dị, chỉnh tề. Lúc đầu, nữ sinh cùng phòng còn tưởng cô sẽ đến nhà hàng cao cấp bên ngoài học viên ăn cơm, ấy vậy mà cả sáng trưa chiều tối cô đều đến quán cà phê lớn làm báo cáo. Có lúc, cô sẽ ngồi cùng một người trong phòng ăn ăn, có lúc cô sẽ mua cơm về ký túc xá. Dần dà, họ cũng bắt đầu qua lại với cô. Càng làm cho người ta ngạc nhiên hơn, Úy Hải Lam bình thường còn đi làm,mỗi ngày sau khi tan học sẽ vội vã rời đi. Giờ giới nghiêm của ký túc xá là 11:30, cô luôn về đúng giờ. Có vài lần bị trễ, liền trực tiếp trèo tường vào, doạ bọn họ giật mình. Cô như vậy khiến cho bôn họ ngoài tò mò ra, cũng ý thức được cô không phải quá cao xa, không thể chạm đến, dù vậy, ngăn cách vẫn tồn tại như cũ.
“Úy Hải Lam, kết thúc học kỳ tác phẩm thiết kế của cậu đã hoàn thành chưa?” Trong phòng học, 2 3 người bạn học vây quanh bên cạnh Úy Hải Lam tự nhiên nói chuyện phiếm.
Úy Hải Lam cười lên tiếng. “Cũng sắp rồi.”
Chợt, có người vội vàng chạy vào, vẻ mặt hoảng sợ chạy đến trước mặt Úy Hải Lam la ầm lên. “Hải Lam, không xong, không xong, tiểu Văn bị người ta chặn lại rồi, bây giờ nên làm sao đây?”
Tiểu Văn là một trong những cô bạn cùng ký túc xá, là người sáng sủa, hào phóng. Lần nào cũng nhớ mua cơm cho Úy Hải Lam, hầu như tối nào cô cũng đợi cô bạn này về mới ngủ được, quan hệ của 2 người cũng không tệ lắm. Tiểu Văn thầm mến 1 hot boy, mà hot boy này lại yêu hoa khôi của trường, hoa khôi này lại giữ thái độ trung lập, không chấp nhận cũng không từ chối. Trước đó vài ngày Tiểu Văn đã lớn mật tỏ tình với hot boy, bọn chị em của hoa khôi không vui, lại tự nhiên tìm tới gây hấn.
Úy Hải Lam không nói 2 lời, liền đứng dậy theo cô bạn đến cứu người.
Trường học yên tĩnh không có lấy một bóng người, tiểu Văn bị mấy nữ sinh ăn mặc phong cách tây vây quanh, đầu tóc cô xốc xếch, quần áo cũng có dấu vết bị xé rách, gương mặt hồng hồng, nhìn qua cũng biết bị người ta tát mất cái. Song cô lại mạnh mẽ chịu đựng, nước mắt đọng lại ở khoé mắt cũng không rơi xuống.
“A, đây không phải là vị thiên kim tiểu thư không ai muốn sao?” Có người lập tức trào phúng chế giễu.
Cô bạn dẫn đừng sợ đến mức không dám tiến lên, Úy Hải Lam tĩnh mịch vòng qua mấy nữ sinh kia, tiến thẳng đến chỗ tiễu Văn, đứng chắn ở trước người cô. “Nội quy trường học có 162 điều, trong đó không cho tự ý sinh sự đánh nhau trong trường. Tôi nghĩ chuyện này nếu truyền đến tai thầy, không bị đuổi thì cũng bị phạt, đối với mấy người có thể không được tốt đâu.”
“Úy Hải Lam, cô kiêu ngạo đấy! Cô chờ xem!”
_________________