Tiếng cười khinh miệt của Uý Mặc Doanh không ngừng quanh quẩn bên tai Úy Hải Lam. Cô tuy có dự liệu được một ít, nhưng không ngờ lại khác tới một chút. Chẳng hạn như, những lời mà Úy Mạc Doanh vừa nói kia. Thật ra, trong lòng Úy Hải Lam đã có chuẩn bị, nhưng vẫn lăn lộn khó ngủ. Buồn ngủ biến mất, cô nghe được ngoài cửa sổ vang lên tiếng thanh thúy, là gió lay động chiếc chuông gió treo bên mái hiên.
Sáng sớm, Úy Hải Lam cũng bị chính những tiếng leng keng của chuông gió làm tỉnh lại, nhìn đồng hồ, có vẻ cô tỉnh hơi sớm.
…
Trên bàn ăn trừ Úy Hải Lam, chỉ có Úy Thư Họa.
Úy Thư Họa thi tốt nghiệp trung học muộn hơn Úy Hải Lam 2 năm, năm nay mới là đại học năm đầu, cô đậu trường đại học Xuân Thanh, khoa Văn hóa cổ đại. Ba cô con gái nhà Uý gia, tất cả mọi chuyện trong tương lai của họ đều bị an bài, mà Úy Hải Lam và Úy Thư Họa lúc ấy bị buộc phải học theo lựa chọn của người lớn, đều là cái ngành văn học hữu danh vô thực kia. Duy chỉ có chị cả Úy Mạc Doanh là được phép tự do lựa chọn khoa ngành, cô lựa chọn chính là khoa Quản lý tài nguyên nhân sự. Bây giờ nghĩ lại, cha các cô lúc ấy có lẽ đã xem chị cả Úy Mạc Doanh là người thừa kế.
“ Chị hai, em đi học trước.” Úy Thư Họa lau miệng, thân mật nói.
Úy Hải Lam chỉ mĩm cười gật đầu một cái.
Úy Thư Họa cảm thấy phòng ở kí túc xá của trường không tiện lắm, bốn người phải dùng chung một cái phòng tắm, cô không cách nào chịu được như vậy, cho nên không muốn ở kí túc xá. Úy Thư Họa từ nhỏ đã là người thích sạch sẽ, mọi người cũng không có ý kiến gì. Úy Mạc Doanh đề nghị có thể thuê một phòng trọ nhỏ gần trường, dù sao cô cũng từng như vậy. Nhưng Tam phu nhân kiên quyết phản đối, chỉ nói một cô gái mà sống bên ngoài như vậy không an toàn, hơn nữa Úy Thư Họa cũng không thông minh lanh lợi như Úy Mạc Doanh, vậy là đề nghị kia thất bại. Kết quả chính là Úy Thư Họa mỗi lần đi học phải lượn quanh hơn nữa thành phố mới tới được trường, nếu buổi sáng có những môn học phải điểm danh, thế là không còn cách nào khác phải hối tài xế nhanh chóng đưa cô đi.
Úy Hải Lam như thường ngày dắt xe đạp ra, đạp xe đến công ty.
Hai bên đường là những cây to che rợp trời, xanh um tươi tốt, ánh mặt trời từ những khe hở của tán lá chiếu xuống từng vết lốm đốm trên đường. Xe đạp cua qua cua về, khi cách Cẩn Viên đoạn đường chỉ có 500m, Úy Hải Lam đã thấy chiếc xe hơi màu đen quen thuộc, hình như đã chờ rất lâu thì phải.
Vương San lập tức xuống xe, Úy Hải Lam bên này đồng thời cũng xuống xe, đi đến trước mặt cô.
“ Úy tiểu thư, mời cô đi theo tôi” Vương San nói.
Úy Hải Lam nghĩ còn muốn đi làm, vì vậy hỏi lại
“ Thư kí Vương, có đi lâu không?”
“ Cũng không mất thời gian lắm đâu, sẽ tới kịp giờ làm mà. “ Vương San lúc nào cũng thân thiết tỉ mỉ, một câu nói đánh tan lo ngại của Úy Hải Lam, nhưng điểm mấu chốt lại không nói ra.
Úy Hải Lam chỉ có thể vừa đi theo vừa âm thầm suy đoán, không biết hôm nay cái người kia lại muốn làm gì cô đây.
…
Xe cũng không đi xa lắm, chỉ tới một con đường gần đó rồi đỗ vào nơi an toàn. Tài xế Hà Dịch ở lại trong xe, Vương San một tiếng “ Đã đến “, Úy Hải Lam liền gật đầu.
Phía trước là một thẩm mỹ viện, tấm bảng hiệu màu tím dịu đang xoay tròn. Úy Hải Lam hơi nghi hoặc, Vương San đi một mạch thẳng tắp vào bên trong.
Bên trong, hương nước hoa nhàn nhạt, nhạc nhẹ nhàng du dương, nhân viên thẩm mỹ viện mĩm cười xinh đẹp, Úy Hải Lam im lặng đứng phía sau Vương San, chỉ nghe cô nói
“ Báo cho chủ của cô, thiết kế cho tiểu thư của tôi một kiểu tóc “