Úy Hải Lam hơi nhếch môi, thái độ anh lạnh lùng cùng với giọng điệu không vui cũng làm cho cô nhạy cảm biết được đáp án.
Cô bình tĩnh trả lời, "Đã quên."
"Em nghe cho rõ ràng, anh có thể cho em làm Lôi phu nhân thì cũng có thể khiến em lập tức chẳng là gì cả." Giọng nam bừng bừng phẫn nộ của Lôi Thiệu Hành trong giây lát vang lên, quanh quẩn trong phòng yên tĩnh, cũng như một mũi tên sắc bén đâm vào lòng cô, ngay cả khi cô đã từng nghĩ đến kết quả này nhưng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, vẫn bị đâm bị thương.
Úy Hải Lam cũng không nói gì, "Em đi nghỉ ngơi."
Ánh mắt quét thấy bóng dáng của cô mất không thấy đâu, Lôi Thiệu Hành tiện tay đem tờ báo nhét trên khay trà, rồi sau đó gọi Vương San đến bên cạnh.
"Lôi tiên sinh." Vương San cung kính gọi.
"Trở về chỗ Thẩm Vân Bằng, nói cho ông ta biết sáng mai tôi rảnh." Lôi Thiệu Hành trầm mặc nói, đứng dậy rời đi.
Lúc này Thẩm Vân Bằng đang ở trong bệnh viện dưỡng bệnh.
Lúc trước bệnh nhồi máu cơ tim đột phát khiến thiếu chút nữa mạng ông cũng không giữ được, bác sĩ để ông nằm trên giường tĩnh dưỡng, cũng có nói ông nhất định phải khống chế cảm xúc, nếu phát tác lần nữa, vậy thì không ổn, bất cứ lúc nào cũng nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng Thẩm Vân Bằng nào chịu yên tâm nghỉ ngơi, Hoàn Mỹ sụp đổ, nhà họ Thẩm cũng tràn ngập nguy cơ, tất cả những điều này mới khiến ông lo phiền, ăn không ngon, ngủ không thể say giấc, giống như bị người khác ghìm chặt cổ, sắp hít thở không thông. Hai đứa con vì muốn ông bình phục tâm tình cũng không nói cho ông biết tình trạng trong nhà, điều này càng làm cho ông thêm lo lắng.
Thẩm Vân Bằng bôn ba lao lực cả đời, lần này sự nghiệp sụp đổ, vậy cũng không dễ dàng, ông cũng không cách nào chấp nhận đi đến đây coi như xong.
Hoàn Mỹ bị Hoa Hạ thâu tóm, tất cả đồng bạn làm ăn lúc trước đều tan tác như chim muông, không người nào chịu ra tay cứu giúp, Thẩm Vân Bằng cũng ngờ tới sẽ có cục diện như thế này nhưng cũng không khỏi phỉ báng lòng người dễ thay đổi. Tập đoàn Thịnh Thế hiện tại chiếm giữ một vùng thế giới, Thẩm Vân Bằng và Tần Trăn cũng không lui tới nhiều, Nhiếp Văn Thành lại càng là kẻ địch, coi như cái đinh trong mắt đâm trong thịt, hận không thể xé anh ta ra để giải tỏa, vậy càng không thể tìm anh ta rồi.
Thẩm Vân Bằng chỉ đành phải sai cấp dưới liên lạc với Lôi Thiệu Hành, dù gì trước kia cũng có giao tình, hy vọng có thể tiến triển.
Vậy mà liên tiếp mấy ngày, tin tức hoàn toàn không có, không phải vì Lôi tiên sinh đang làm việc không thể nghe, chính là vì chuyển lời hẹn của ông đã bị lơ đi.
Vừa rồi, thuộc hạ nhận được tin báo của Lôi Thiệu Hành, "Ông chủ, cấp dưới của Lôi tiên sinh điện tới, hẹn gặp ngài ở cao ốc Thụy Kim."
Thẩm Vân Bằng thấy anh ta có thể đồng ý gặp mặt thì có chút vui mừng, tâm tình lập tức cũng thông thuận rất nhiều.
Cao ốc Thụy Kim là tòa kiến trúc tồn tại qua một khoảng thời gian ở Xuân Thành, hơn mười năm trước đã có rồi. Bây giờ nhìn lại, quả thật tòa cao ốc mười sáu tầng này cũng không tính là gì, thế nhưng năm đó cũng đứng số một số hai. Hiện tại cả toà cao ốc này đã bị liệt vào danh sách chỉnh đốn quy hoạch, không lâu sau nữa sẽ phải dỡ bỏ, lúc này còn mở cửa kinh doanh.
Tầng dưới cùng của cao ốc Thụy Kim chính là nơi đỗ xe.
Phải đi thang máy từ tầng dưới cùng mới có thể lên đến lầu cao nhất của cao ốc.
Bầu trời một mảnh mịt mù, phóng tầm mắt nhìn tới, cả thành thị giống như đắm chìm trong màu tro thuốc lá.
Bóng dáng người kia cao to đứng ở phía trước, đến gần lan can nhìn ra xa cả tòa thành thị. Gió thổi bay tóc đen, sợi tóc phớt nhẹ qua mí mắt, thỉnh thoảng lại che hai mắt anh, lại bay vòng quanh khuôn mặt lạnh lùng tuấn mị. Áo khoác ngoài màu đen bay trong gió lạnh làm tốc lên vạt áo, giống như anh đứng ở giữa trời đất, cả người tràn đầy khí thế ngông cuồng nhưng trong tròng mắt trũng sâu như nước thủy triều mang theo sương mù bàng bạc tụ lại.
"Lôi luật sư." Sau lưng vang lên tiếng gọi yếu ớt, Thẩm Vân Bằng chống gậy đến gần anh, "Nơi này phong cảnh không tệ."
Lôi Thiệu Hành cũng không quay đầu, nhỏ giọng lên tiếng, "Quả thật không tệ."
Thẩm Vân Bằng bước đi thong thả, đứng vững vàng sóng vai với anh.
Nhìn thành phố này, ông suy nghĩ mở miệng nói, "Lôi luật sư, từ lần đầu tiên tôi gặp cậu, cũng biết cậu là Nhân Trung Chi Long (rồng trong loài người) không phải vật trong ao. Tôi vẫn thật rất thích cậu, cũng rất coi trọng cậu, thậm chí muốn cậu chính là con rể của tôi, giúp tôi gánh vác một tay, chỉ tiếc cậu và con gái tôi không cùng một nơi. Nhưng mà điều này cũng đã là chuyện quá khứ, hôm nay cậu cũng đã lập gia đình nên cũng không nói nữa. Còn nhớ có một lần, chúng ta ngồi trò chuyện, cậu đã nói cuộc sống luôn không thể dự tính, dù ai cũng không cách nào dự liệu ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên phải vững vàng nắm giữ trong tay mình, như vậy thì mới có thể an tâm."
Thẩm Vân Bằng thở dài một tiếng, thật là thất vọng, "Bây giờ suy nghĩ một chút, cậu nói không sai, cuộc sống quả thật không thể đoán trước, chính tôi lăn lộn tại Xuân Thành hơn nửa đời người, lại suýt nhảy vào trong quan tài, ai có thể ngờ tới đột nhiên xảy ra biến đổi lớn như vậy, chỉ là......"
Thẩm Vân Bằng nói được một nửa, Lôi Thiệu Hành trầm giọng cắt đứt, không nhanh không chậm nói, "Tôi cho rằng vào bốn năm trước ngài Thẩm nên ngờ tới sẽ có ngày hôm nay."
Thẩm Vân Bằng cả kinh, vẻ mặt hiện ra mấy phần nghi hoặc.
Lôi Thiệu Hành đón gió lạnh mở miệng nói chuyện, giọng nam trầm thấp có mấy phần mơ hồ, nhanh chóng bị gió thổi bay, lại làm cho Thẩm Vân Bằng cuống quít, đột nhiên bị người vạch ra bí mật, "Bốn năm trước, thời điểm nhà họ Uý sụp đổ, ngài Thẩm nên dự đoán trước sẽ có thể có một ngày những chuyện như vậy sẽ xảy ra trên thân mình. Đi đêm nhiều, luôn luôn gặp ma, ngài nói có phải không?"
Khuôn mặt Thẩm Vân Bằng kinh hãi đến biến sắc.
Gương mặt vốn tái nhợt trong khoảnh khắc phô bày ra tất cả màu sắc, khuôn mặt như bụi đất.
Nói quanh co một hồi lâu, ông mới khạc ra mấy chữ, "Cậu! Làm sao cậu biết?"
"Năm đó nhà họ Úy ngã xuống, ngài Thẩm cũng vớt được không ít chứ? Số tiền này sau này lại đi đâu vậy? A, hình như là cầm đi đầu tư chứ? Hai năm này thời cuộc thị trường chứng khoán Mỹ thật đúng là không tốt, cũng rất nhiều người mất hết cả vốn. Chỉ là ngài Thẩm lanh trí, dựa vào cao nhân chỉ điểm cho nên mới có thể như cá gặp nước mọi việc đều thuận lợi." Lôi Thiệu Hành cười nói.
Thẩm Vân Bằng lui về sau một bước, lập tức chống gậy đỡ lấy thân mình không để cho mình ngã xuống, "Cậu biết Phỉ Nhĩ Đức? Anh ta và cậu Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, quan hệ thế nào!"
"Đầu tiên ngài Thẩm thật kiếm được một khoản không nhỏ, hai năm này có chừng một tỷ đi? Nếu lúc đó rút lui thì tốt biết bao đấy. Chỉ tiếc lòng người luôn có lòng tham không đáy, đã được rất nhiều liền muốn nhiều hơn, cho nên sau lại lỗ vốn, biết rõ là đường chết nhưng vẫn phải tiếp tục."
Lôi Thiệu Hành từ từ quay đầu lại liếc về phía ông, ánh mắt này thật lạnh đến khiến cho người ta rùng mình, cười nói, "Ngài Thẩm, ác giả ác báo(*)."
(*) Ác giả ác báo: ý nói là ai làm điều gì ác trước sau gì cũng bị quả báo
Thẩm Vân Bằng chỉ cảm thấy trái tim mình ngừng đập, gương mặt đỏ bừng cũng không cách nào tiếp tục cầm gậy trên tay, tiếng gậy “bang” vang lên rơi xuống đất, ông cũng ngã trên mặt đất, kéo dài hơi tàn hô hấp không khí, giọng nói đứt quãng, "Lôi Thiệu Hành, cậu đến báo thù cho nhà họ Úy sao?"
Lôi Thiệu Hành cúi đầu nhìn xuống ông, thái độ như bề trên, chỉ cười không nói.
Cửa chính đột nhiên bị người đẩy ra, có tiếng người không ngừng tranh chấp.
Có người xông vào.
Trong đoàn người đó có Thẩm Kiều, cũng có Thẩm Du An. Hai người mới vừa đến bệnh viện thăm Thẩm Vân Bằng, không ngờ ông lại tự mình xuất viện. Hai người lập tức liên lạc trợ lý thân cận của ông mới biết ông đến đây, vì vậy họ liền vội vã chạy tới. Thật cũng không thể nào nghĩ đến, cảnh tượng trước mắt lại không chịu nổi như vậy.
Thẩm Vân Bằng té quỵ trên mặt đất, quỳ rạp xuống trước mặt Lôi Thiệu Hành, ông cuộn người thành một khối, bóng lưng còng xuống khiến hai chị em họ nhìn thấy mà vành mắt đỏ hồng.
"Ba!"
"Ba!"
Hai người vội vàng la lên, chạy vội tới bên cạnh Thẩm Vân Bằng đỡ ông lên.
Vẻ mặt Thẩm Kiều tức giận khổ sở.
Thẩm Du An lạnh lùng nhìn về phía Lôi Thiệu Hành, khuôn mặt cậu luôn luôn dịu dàng mà giờ đây lần đầu lại hung ác như vậy, loại ánh mắt này giống như muốn ăn thịt người.
Lôi Thiệu Hành nháy mắt hướng về phía sau.
Vương San cùng một cấp dưới khác xách theo mấy chiếc rương da đi tới, hai người để rương da xuống rồi sau đó mở ra.
Bên trong đều là tiền giấy xanh được buộc chặt cố định bằng mấy dây gân da kéo qua.
Lôi Thiệu Hành đi về phía bọn họ, khẽ cười nói, "Thẩm đổng, muốn tiền vậy sao? Đây là sáu trăm vạn, có đủ hay không?"
"Lôi Thiệu Hành! Anh đừng phách lối! Ai muốn tiền của anh?" Thẩm Kiều quát lên.
"Ha ha." Lôi Thiệu Hành cười một tiếng, đôi tay nhét vào túi quần tây, mở áo khoác ngoài, anh chỉ mặc áo sơ mi đơn giản, tư thế tự nhiên, cũng lạnh lùng như vậy. Anh bước đến, đi qua bên cạnh ba người, giọng nam hờ hững vô tình lãnh khốc ra lệnh, "Ném đi."
Rời khỏi anh, hai người kia lập tức hành động nhấc rương da lên.
Trong nháy mắt chỉ nhìn thấy cao ốc Thụy Kim rơi xuống cơn mưa tiền, giống như đang làm lễ truy hồn.
Xe cộ lui tới đều ngừng lại, giao thông bế tắc nghiêm trọng, những người đi đường càng liều chết tranh đoạt.
"Oa ——"
"Thật nhiều tiền! Có tiền kìa!"
Trong đám người chen lấn, bóng dáng lạnh lùng kia chậm rãi bước đi thong thả, ngồi vào ghế xe cách đó không xa.
Ở nơi này từ trên trời rơi xuống cơn mưa tiền, chiếc xe kia chậm rãi lái rời đi.
Cảnh vật trước mắt vội vã xẹt qua, trong đầu anh như nhớ lại, nơi nơi đều là bầu trời hỗn độn, bao phủ cả thành thị, không khí lại áp bức giống như vậy.
Anh không tự chủ được lấy điện thoại di động ra.
Tìm được số kia, sờ đến màn hình khóa, lại chần chờ, cuối cùng cũng không nhấn xuống.
Màn hình điện thoại di động bỗng ngắt quãng, ba chữ kia giống như là cấm kỵ.
—— Úy Hải Lam.