Thời gian tổ chức hội triển lãm tượng đá là ngày mai.
Úy Hải Lam có chút phân vân, cô cũng không muốn đi một mình. Từ trước đến giờ bạn bè cũng không nhiều, đếm tới đếm lui cũng chỉ có Viên Viên. Đáng tiếc, gần đây cô ấy còn đang bận vụ án nên cũng không có thời gian rỗi. Ban ngày, cô đang suy nghĩ nên làm thế nào cho phải nhưng cũng chưa có quyết định.
Buổi chiều ngày hôm đó, Úy Hải Lam đang sửa sang lại vải vóc, không ngờ có người tới thăm cô.
Lôi Thiệu Hành đến, trong chốc lát khiến mọi người chú ý.
Úy Hải Lam cũng hoài nghi vì sao hôm nay anh đến đây nhưng cũng không nói nhiều, chỉ buông một câu, "Anh cứ ngồi gần đây."
Lôi Thiệu Hành đáp một tiếng, chỉ đứng một bên nhìn cô bận rộn với công việc, ánh mắt của anh vẫn nhìn cô chằm chằm. Không phải cô không cảm thấy, chỉ là không muốn để ý tới, nếu anh đột nhiên nổi cơn, vậy thì không ổn. Qua hồi lâu cũng không thấy cô mở miệng, anh không chút để ý nói, "Ngày hôm nay không bận."
"À." Cô cúi đầu ghi chép quy cách vải vóc.
Lôi Thiệu Hành cau mày nói, "Ngày mai cũng không bận."
"À." Tay đang cầm bút của Úy Hải Lam hơi dừng, nhớ ra anh coi như đang xin phép cô sao?
Lôi Thiệu Hành thấy cô vẫn thờ ơ như cũ, dáng vẻ không có ý định nói chuyện thì trong nháy mắt chân mày anh nhăn lại. Buồn bực die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..một lát, thình lình nói, "Sáng mai em đi theo anh."
Úy Hải Lam đã buông bút xuống, đổi lấy cây kéo, cô nhẹ giọng nói, "Chiều nay em muốn đi xem hội triển lãm tượng đá."
"Triển lãm tượng đá?" Anh vội vàng nhận lời, còn không quên hỏi ngược lại, "Đó là đồ chơi gì vậy?"
Úy Hải Lam nói thật: "Mẹ em thích tượng đá, đây là lần đầu tiên bà mở triển lãm."
"À." Vẻ mặt Lôi Thiệu Hành giãn ra một chút nhưng vẫn chẳng hề để ý, cũng có thể là không quan tâm, trầm giọng nói: "Được, vậy anh đi với em."
"Không cần, một mình em đi được rồi." Úy Hải Lam nghe giọng anh miễn cưỡng, nhẹ giọng từ chối.
Lôi Thiệu Hành buồn bực, giọng nói lập tức có phần cao hơn "Anh nói đi với em là sẽ đi, đừng để anh nói nhiều."
Quả nhiên Úy Hải Lam cũng không nói thêm nữa, anh thấy cô như thế, trong lòng nổi lên buồn bực.
"Cốc cốc ——" Có người gõ cửa.
"Lôi tiên sinh, giám đốc Nhiếp tìm ngài." Người trợ lý nói.
Lôi Thiệu Hành vốn còn muốn nói gì nhưng thấy cô đang khom lưng nửa ngồi như tìm kiếm đồ trong hộp, cuối cùng vẫn thôi theo người nọ bước đi.
Nghe được tiếng đóng cửa, Úy Hải Lam vừa lật tìm, vừa làu bàu, "Không muốn đi thì cũng không cần đi, em cũng không cho anh đi theo."
Chiều thứ bảy, quả nhiên anh tới đón cô.
Úy Hải Lam trang điểm một chút ngồi lên trước xe đi về phía hội triển lãm.
Anh đi chiếc Aston Martin.
Chờ đến nơi, anh tìm một chỗ đậu xe.
Buổi triển lãm diễn ra ở dưới tầng hầm chứa tượng đá ở Xuân Thành, khách đến thăm cũng không nhiều, phần lớn là học sinh đoàn đội. Úy Hải Lam đột nhiên kích động, cô luôn biết một ngày nào đó mẹ mình sẽ cử hành triển lãm. Bà rất nhiệt tình yêu thích tượng đá, cả người tràn đầy hơi thở nghệ thuật, đó cũng chính là sự kiêu ngạo của bà.
Lôi Thiệu Hành ghé mắt liếc nhìn về hướng cô, khóe miệng cô cong cớn khiến tâm tình anh thật tốt.
Hai người đưa vé vào cửa, lấy quần áo giữ ấm mặc vào để bước vào bên trong.
Quần áo giữ ấm phân thành hai loại màu sắc, màu đỏ và màu xanh dương dùng để phân biệt nam nữ. Hai người lập tức mặc vào, toàn thân cao thấp đều được trang bị, phủ kín nghiêm trang, chỉ lộ ra một đôi mắt. Mới đầu có chút nóng bức nhưng vừa đi vào hầm cũng không cảm thấy nóng, loại rét lạnh từ lòng bàn chân xâm nhập lên khiến cô phát run.
Xưa nay Úy Hải Lam vốn sợ lạnh, lần này đi bộ cũng đều đi rất chậm.
Anh đột nhiên vươn tay, cởi bao tay, cứ như vậy dẫn cô đi về phía trước.
"Sao anh lại không đeo bao tay? Không lạnh à?" Úy Hải Lam thấy tay anh lộ trần trong không khí, không nhịn được hỏi.
Vẻ mặt Lôi Thiệu Hành như chẳng hề để ý, ngược lại dặn dò nói, "Tốt nhất em nên đi nhanh, nơi này đường rất trơn, cẩn thận té."
"Oh." Úy Hải Lam thuận theo gật đầu, mặc anh đỡ mình đi về phía trước.
Bọn họ đi rất chậm, một đường thưởng thức những tượng đá kia. Ánh đèn nhiều màu sắc chiếu rọi lên tượng đá, thần kỳ mỹ lệ. Sư tử, voi, cún con, mèo con, người tuyết, chim cánh cụt, gấu Bắc cực, tượng đá phòng ốc đều không ngoại lệ trông rất sống động, đây là một thế giới tượng đá dành cho trẻ con. Nước sơn trên mặt tượng trơn bóng, bọn nhỏ có thể chơi đùa ở phía trên, các du khách chụp hình lưu niệm, tiếng thán phục bên tai không dứt.
Úy Hải Lam đột nhiên dừng bước trước một tòa tượng đá.
Bức tượng đá này là một đứa trẻ sơ sinh bọc tã. Đứa trẻ ngủ trong chiếc nôi, đắp chăn nhỏ đang ngủ. Trong tay đứa bé còn nắm món đồ chơi con vịt nhỏ, ngón tay mập mạp đều được điêu khắc tinh xảo. Tượng đá hình đứa bé, ngủ ngon như vậy, ngọt ngào như vậy mà mặt mũi đứa bé lại hơi giống cô mấy phần.
Úy Hải Lam không khỏi nhìn ngây dại, thật lâu cũng không nhúc nhích.
Lôi Thiệu Hành lặng lẽ đi về phía khác, hỏi thăm nhân viên làm việc.
Nhân viên làm việc mỉm cười nói anh chờ một chút, anh vừa lặng lẽ đi tới dừng chân phía sau cô.
Úy Hải Lam không biết mình đứng bao lâu, cho đến khi có người vỗ nhẹ đầu vai, lúc này cô mới có hành động, từ từ quay đầu lại. Cô nhìn thấy anh đang mỉm cười với mình, ánh mắt ý bảo cô lui nhìn về phía sau. Cô nghi ngờ xoay người, vừa nhìn lại thấy đứng phía sau là một người khác.
Triệu Nhàn cũng mặc bộ trang phục thật dầy giữ ấm, chỉ là màu sắc quần áo là màu trắng. Bà đứng cách cô chỉ năm thước, gương mặt lạnh lùng lại cũng có cảm giác ấm áp. Úy Hải Lam thật lâu cũng chưa gặp bà, nhất thời không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là ngây ngốc nở nụ cười, đó là khát vọng mà cô không thể với tới.
"Sau này đừng đến tìm tôi nữa." Triệu Nhàn cũng nhìn cô một hồi lâu, lúc này mới sâu kín nói.
Úy Hải Lam bình tĩnh nhìn bà mỉm cười, có mấy lời còn đè nén ở trong lòng sẽ không nói nữa.
Cô đã hiểu.
Hai tấm vé tuyệt đối không phải bà gửi đến.
"Chụp hình đi, chúng ta rất thích nghệ thuật tượng đá." Lôi Thiệu Hành lại trầm giọng nói, Triệu Nhàn dừng lại, Úy Hải Lam cũng ngẩn ra. Anh vội vàng gọi nhân viên chụp hình trong hầm đến, vừa kéo tay Úy Hải Lam đi tới bên cạnh Triệu Nhàn, anh cũng không ở lại đó mà quay trở lại đến bên cạnh nhân viên, nhỏ giọng dặn dò mấy câu.
Đèn flash liên tục nháy hai cái, vẻ mặt hai người cứng ngắc, giống như nhất trí vậy.
Khuôn mặt giống nhau, vẻ mặt giống nhau, hai người cũng giống nhau, họ chính là mẹ con.
Cuối cùng, cô chỉ còn thấy một bóng dáng kiên quyết mà thôi.
Trước mặt lại đưa tới một tấm hình, Úy Hải Lam không nói một lời, nhận lấy cất vào, "Em muốn trở về rồi."
Lôi Thiệu Hành vừa cầm tay cô dẫn cô đi ra khỏi hầm.
Bên ngoài là cảnh sắc tươi đẹp, Úy Hải Lam cũng bình tĩnh hơn, đột nhiên nghiêng đầu hỏi, "Là anh làm sao?"
"Cái gì?" Lôi Thiệu Hành quanh co vừa nói, "Anh đi lấy xe."
Úy Hải Lam nhìn bóng dáng anh bước nhanh lộ ra một nụ cười, đi tới ven đường chờ, lại bắt gặp một người phụ nữ.
Thân hình người phụ nữ mượt mà hơi mập, cúi đầu bước nhanh chạy về phía hội triển lãm, vẻ mặt vội vã.
"Má Phúc." Úy Hải Lam nhận ra bà, nhẹ giọng la lên.
Má Phúc nhìn thấy cô, lúc này mới lộ vẻ mỉm cười, "Nhị tiểu thư."
Hai người đứng trò chuyện mấy câu, rồi sau đó dừng die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..lại ngay cạnh chiếc xe Aston Martin hoa mắt kia.
Lôi Thiệu Hành ngồi trên ghế lái, thả xuống một nửa cửa sổ xe để bắt chuyện cùng má Phúc.
Má Phúc chỉ cảm thấy người này nhìn rất quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu rồi, yếu ớt mở miệng, "Cậu ấy......"
" Má Phúc, con đã kết hôn, anh ấy là tiên sinh Lôi Thiệu Hành." Úy Hải Lam cũng không giấu giếm, vừa nhẹ giọng nói ra, "Vậy con đi trước, má cũng đừng liên lạc với con nữa."
......
Hội triển lãm diễn ra trong ba ngày.
Ngày kế liền kết thúc.
Tất cả tượng đá cũng được quyên tặng cho cơ quan từ thiện, được vận chuyển về những thành thị khác tiếp tục triển lãm, sau khi hội triển lãm kết thúc sẽ bán hàng từ thiện. Mà lần này hội triển lãm, trừ lợi nhuận trong ba ngày, Triệu Nhàn cũng không lấy được quá nhiều. Hội triển lãm sắp hạ màn kết thúc, Triệu Nhàn đang thu dọn đồ đạc.
"Thầy Triệu, bên ngoài có người tìm." Nhân viên làm việc hô.
"Ai?" Triệu Nhàn ngẩng đầu hoài nghi hỏi.
"Một người đàn ông, anh ta nói anh ta họ Phong."
Triệu Nhàn cả kinh, cả người hoảng hốt, vội vã chạy vội ra ngoài.
Lúc này bầu trời tối đen, đèn đường cũng bắt đầu sáng lên.
Mà người đàn ông kia không đứng dưới đèn đường, chỉ đứng trong bóng tối. Anh lẳng lặng nhìn phía trước, vẻ mặt hắc ám, có một tia hào quang loé lên chiếu ra đôi gò má anh tuấn, cặp mắt kia lạnh lẽo che sương mù. Anh ta nhìn bà đi tới trước mặt, chưa từng mở miệng, liền nghe bà nói, "Cậu không được đến làm phiền nó."
Sau nửa ngày im lặng, người kia vẫn không nói gì.
"Nó đã kết hôn, có cuộc sống tự nhiên, về sau cũng đừng gặp mặt, như vậy mới là kết quả tốt nhất." Giọng bà trầm thấp.
Người đàn ông trầm tư hồi lâu mới nói một câu, "Tôi chỉ muốn gặp cô ấy một lần."
"Không cần." Bà đanh giọng cự tuyệt.
Thời gian dài yên tĩnh, bà mới cẩn thận lấy tấm hình từ trong túi ra, đưa tới trước mặt cậu ta.
Người kia nhận lấy hình nhìn lên, cô gái kia như xuyên thấu qua ống kính nhìn về phía anh.
Thoáng cái đã mười năm, chuyện cũ như sương khói lại mơ hồ lộ ra dấu vết.
Lam, em đã trưởng thành.