Mục lục
Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sóc Là Ta - diễn đàn

Lúc này Úy Hải Lam mới cất bước đi thẳng về phía anh. Cô đi không nhanh không chậm khiến ánh sáng từng mảnh mờ nhạt càng làm nổi bật dáng người thon gầy của cô. Khuôn mặt biểu hiện vẻ ảm đạm, con ngươi lại ngưng tụ như chứa một luồng ngạo mạn. Loại kiêu căng như vậy, anh cũng đã từng nhìn thấy rồi. Mặc dù khi đó vẫn còn là trẻ con nhưng nhìn từ góc độ nào sẽ thấy một đứa trẻ cùng tuổi cũng chỉ nên có sự ngây thơ hoạt bát thánh thiện hơn là thái độ ngông cuồng tự cao tự đại làm người khác giận sôi gan.

"Hải Lam?" Viên Viên cũng từ Sở sự vụ đi ra, cũng kinh ngạc la lên.

Úy Hải Lam quay đầu nhìn về phía Viên Viên, vừa muốn chào hỏi nhưng người kia đã nhanh chân đón lấy cô.

Cơ thể hơi cứng đờ, bàn tay to lớn của anh đã ôm chầm lấy bả vai cô, tư thế thân mật như vậy đã được anh tập mãi thành quen, thể hiện tính chiếm hữu giống như vốn là nên như vậy. Cô cũng không còn né tránh nữa, mặc kệ anh như vậy, chỉ khẽ nhíu lông mày thay cho thái độ ngang bướng vĩnh viễn sẽ không bao giờ khuất phục bất cứ người nào. Trên người anh toả ra mùi nước hoa, thế nhưng đó vẫn không phải mùi nước hoa mà cô yêu thích. 

Nhìn thấy cảnh này, Viên Viên tự nhiên cũng thức thời, vội vã lách người chào hỏi: "Hải Lam, tớ còn phải về nhà, lần sau lại trò chuyện, bye bye. Luật sư Lôi, tạm biệt."

Lôi Thiệu Hành cũng khách khí mỉm cười với Viên Viên nhưng lại quay sang người bên cạnh hỏi: "Tại sao đột nhiên đến đây? Lại còn không nói với tôi một tiếng, đứng đây rất lâu rồi hả?"

"Không lâu." Úy Hải Lam nhẹ giọng nói. Thực ra hai chân cô cũng hơi tê tê.

"Vừa lúc hôm nay tôi có hẹn, cô cũng đi chung cho vui."

"Tiên sinh Lôi, tôi có việc muốn nói với anh." Giọng cô lạnh nhạt vang lên khiến anh cảm thấy có chút gai.

"Hóa ra là có chuyện tìm tôi, tôi còn tưởng rằng cô đứng chờ nửa ngày chính là vì muốn gặp tôi thôi đấy. Lần sau có chuyện thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, trong điện thoại nói cũng được, cô tới đây đứng ngoài trời lạnh lẽo như thế này, lỡ bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ? Lại nói, chỉ cần cô mở miệng thì tôi cũng đều đồng ý bất cứ việc gì. Hay là lần này, cô lại muốn dằn vặt tôi?" Lôi Thiệu Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,Hành ôn nhu mỉm cười hỏi dò, cánh tay ôm chặt cô áp sát vào lồng ngực mình.

Anh cố ý tăng cao mấy phần âm thanh, Viên Viên quay đầu nở nụ cười ám muội với cô.

Úy Hải Lam không tiếp tục nói nữa, mãi đến tận khi nhìn Viên Viên đi xa, cô nàng mới mở miệng nói:  "Nếu Lôi tiên sinh có hẹn người khác, vậy tôi cũng không quấy rầy."

"Sao lại nói là quấy rầy? Ai nói cô đang quấy rầy?" Cặp mắt đen như mực, con ngươi thâm trầm, giọng điệu rõ ràng là đang trêu chọc nhưng kiên quyết không muốn cho người khác kháng cự mình, Lôi Thiệu Hành lại nói: "Đi thôi! Ngược lại thật ra tôi muốn xem ai dám nói cô quấy rầy? Còn việc cô có chuyện muốn nói thì một lát lại nói."

Hà Dịch đã mở sẵn cửa xe, Úy Hải Lam đứng trước xe cũng không chịu khom lưng. Anh cúi đầu quát một tiếng "Lên xe!"

Đây có phải là cưỡi hổ khó xuống?

Úy Hải Lam thầm nghĩ có lẽ mình nên tuỳ cơ ứng biến, muốn cô đi thì cô sẽ đi thôi.

Khi đến nơi, cô xuống xe nhìn lên mới biết nơi đó là Vạn Kinh.

Toà nhà tráng lệ nằm ngay trung tâm giải trí, cũng không phải Úy Hải Lam chưa từng đến nơi này. 

Ba năm trước, cô đã từng đi qua nơi này hai lần, ba năm sau cũng đi qua một lần, tuy chỉ đi qua ba lần nhưng cô vẫn không cảm thấy xa lạ. Dù sao có một số việc đã để lại trong lòng người khác một ký ức sâu sắc thì khó mà quên được. Nhìn kiến trúc của tòa nhà này, bỗng nhiên cô lại cảm thấy bốn chữ “tuý sinh mộng tử”(*) này lại rất thích hợp để hình dung một nơi như “Vạn Kinh” này.

(*) Tuý sinh mộng tử nghĩa là sống ở trong cuộc say, chết ở trong chiêm bao.

Đi tới một phòng lớn, bên trong còn có mấy nam mấy nữ đang ngồi uống rượu.

Người đàn ông ăn mặc y phục ngăn nắp, tất cả áo mũ đều chỉnh tề thể hiện phong cách chủ nhân. Những cô gái kia, có người thuần khiết mị hoặc, có người phong lưu lạnh lùng mỗi người mỗi vẻ. Các cô vây quanh anh ta trêu đùa uống rượu, thỉnh thoảng lại thân mật nói mớ, hoặc cùng chơi để phân định thắng thua. Thậm chí, ở trước mặt mọi người còn chơi nổi cố tình hôn môi,  chơi trò tình nhân khoả thân.

Từ lúc bắt đầu bước vào Vạn Kinh, Lôi Thiệu Hành cũng không để ý đến cô mà cô cũng chỉ yên lặng đi theo phía sau anh.

Vừa đến phòng riêng, anh chứng kiến tình cảnh hủ bại cũng không quá mức kinh ngạc.

Mà nhóm người kia vừa thấy anh lại bắt đầu làm ầm ĩ.

"Lôi tiên sinh, cuối cùng cậu cũng đến, tôi đang nghĩ nếu cậu còn chưa đến thì sẽ thả bồ câu đi."

"Sao lại không đến? Lôi tiên sinh là người nhất ngôn cửu đỉnh.(*)"

(*)Nhất ngôn, cửu đỉnh = một lời nói ra nặng như sức nặng của chín cái đỉnh, khó thay đổi. Đỉnh ngày xưa là một thứ khá nặng, người có sức mạnh nâng được 1 đỉnh đã được gọi là lực sĩ.

"Đến đây, trước tiên uống một ly nào!"

"Tần gia, Lôi tiên sinh đến rồi, anh cũng đừng cứ ngồi mãi ở đó uống rượu giải sầu."

Bên dãy ghế ngồi nghỉ bên kia chính là bóng dáng Tần Trăn đang ngồi.

Anh ta chỉ mặc một chiếc áo sọc carô đen, cổ áo mở rộng lộ ra nước da màu vàng nhạt cùng bờ vai chắc khoẻ to lớn, trong tay anh lại cầm một ly rượu, vừa nhìn đã biết anh chính là một tay chơi sành điệu. Bên cạnh anh còn có một người phụ nữ xinh đẹp tinh tế, quần áo ngắn cũn cỡn làm lộ ra bắp đùi trắng nõn, cũng lười biếng ẩn mình trong ngực anh như để hưởng thụ. 

Tần Trăn cầm ly rượu lên ra hiệu cho anh, Lôi Thiệu Hành cũng lập tức bưng ly rượu lên đáp lễ.

"Ôi, tôi đã nói đến nơi này để hưởng thụ mua vui, sao còn mang theo thư ký đây?" Có người chú ý phía sau Lôi Thiệu Hành xuất hiện một người phụ nữ âm trầm thì kinh ngạc mở miệng.

Úy Hải Lam ăn mặc vẫn rất nghiêm trang, một bộ Tây âu dành cho nữ lại còn khoác thêm chiếc áo ở ngoài. Cô cứ đứng như vậy trong góc tối, anh cũng không tỏ thái độ nên cô cũng không có dự định bước lên. Trong đám người này, ngoại trừ vị Tần gia đang ngồi yên lặng ở đó, cô cũng không quen biết ai. Đột nhiên có người nói một câu như thế, trong nháy mắt khiến cô liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, giống như du khách đến vườn thú để xem xét một con thú lạ bị nhốt trong chuồng, lúc này khuôn mặt cô càng không hề có một tia cảm xúc.

"Rất chuyên nghiệp, vẫn yên lặng đứng đó." Càng ngày càng có nhiều người kêu gào nói.

Lôi Thiệu Hành quét ánh mắt ra phía sau nhìn thoáng qua cô, lại hướng về phía mọi người nói: "Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên tôi dẫn người theo cùng. Các người cũng đừng để ý tới cô ấy, cô ấy sẽ tự mình ăn uống." Anh thẳng thắn cởi áo khoác bộ tây phục lập tức có người bước lên đón lấy, anh cũng vừa cởi ống tay áo, cười hỏi "Ai sẽ đánh với tôi ván đầu tiên?"

"Tôi, cũng chờ hơn nửa ngày rồi." Một người trong đó đang cầm gậy kéo lê soàn soạt, bắt đầu đấu trận đầu tiên.

Một người tiếp theo lại cầm gậy golf, bắt đầu đánh.

Úy Hải Lam cũng không có hứng thú với những trò vận động của đàn ông, cô chỉ có chút hiểu biết với bóng rổ. Chuyện đó cũng do vô tình cô mới biết được vì ai bảo khi đó mỗi ngày có người cứ ở bên tai cô nói đi nói lại.

Cửa lớn bên cạnh bị người khác đẩy ra, bước vào là một phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc cực thoải mái để lộ tay và chân thon dài trắng nõn. Cô chập chờn đi về phía Lôi Thiệu Hành, tay nhỏ choàng quanh eo anh, nghiêng đầu cười duyên. Anh không đẩy cô ra, cũng không chủ động, chỉ vỗ nhẹ động viên và tiếp tục chơi golf.

Một lúc sau, người phục vụ đi về phía cô, đưa tới một bàn đồ ăn. Úy Hải Lam cũng không khách khí, nói cám ơn và nhận. Cô tìm ghế sô pha ngồi xuống. Sau đó trong phòng hiện ra hai cảnh tượng, bên kia là một đám người khí thế ngất trời đang chơi thật vui vẻ, bên này là cảnh cô đang tự mình ăn uống.

Người phụ nữ đang quấn quít quanh Lôi Thiệu Hành bỗng nhiên đi tới trước mặt cô, nụ cười khá nịnh hót.

"Cô là thư ký của Lôi tiên sinh?"

Úy Hải Lam lại mỉm cười đáp lại, cũng không biết phải trả lời làm sao.

Người phụ nữ kia liền ngồi xuống bên cạnh cô chậm rãi nói từng lời nhỏ nhẹ, đề tài đều xoay quanh người kia, hỏi anh thích gì, thích uống gì, thích ăn gì, không thích cái gì, chán ngấy cái gì, hỏi đến nỗi cô cảm thấy muốn ngất đi, cũng không biết trả lời thế nào nên chỉ cười không nói. Cô ta lại dường như cho rằng cô không muốn nói nên năn nỉ truy hỏi: "Cô hãy nói với tôi đi được không?"

"Tiểu thư, thực ra tôi cảm thấy cô không cần phải tìm hiểu Lôi tiên sinh sẽ yêu thích gì. Việc đó cũng không nên tìm hiểu, không chỉ có Lôi tiên sinh mà đối với tất cả những đàn ông khác cũng không nên Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,làm vậy." Rốt cuộc Úy Hải Lam cũng mở miệng khiến người phụ nữ kia cũng hơi thay đổi sắc mặt, cô lại không nhanh không chậm nói tiếp: "Cô xem đàn ông đều có mới nới cũ, mà cách để cô thay đổi chính mình, đầu tiên chính là trang phục. Cô ngàn vạn lần nên nhớ kỹ một điều, không phải cứ hàng hiệu là tốt, mỗi một bộ quần áo đều nhất định phải có sự khác biệt của chính mình. Chẳng hạn như chiếc váy cô mặc hôm nay vậy..."

Lúc đầu người phụ nữ kia còn có chút tức giận nhưng nghe xong cũng cảm thấy có lý. Trong lòng mọi người đều thích cái đẹp, hơn nữa cô nói mạch lạc rõ ràng, dù là ai cũng không thể chống đối được. Vì thế. kết quả cuối cùng lại trở thành người phụ nữ kia lại quấn quít cô, cố gắng tìm ra phương pháp phối hợp quần áo, mà cô cũng kiên nhẫn từng bước chỉ bảo cô gái kia. 

"Kỹ thuật đánh của Lôi thực sự tốt." Tiếng than thở cùng vỗ tay vang lên.

Lôi Thiệu Hành  còn bày đẹp trai tiêu sái tư thế, nhìn quả cầu rơi vào trong động, liếc nhìn vào nơi góc tối nào đó chỉ thấy hai người phụ nữ đang cùng ngồi trò chuyện với nhau thật vui. Ánh mắt anh có mấy phần kinh ngạc nhưng sau đó lại tập trung một tia không thích, anh mở miệng hô một tiếng.

Người phụ nữ kia lập tức như hồ điệp chạy như bay đến bên cạnh anh, oán trách nói: "Em đến rồi!"

Tần Trăn cũng đứng dậy bắt đầu thách đấu với anh, hai người đều có cùng khí thế phi phàm tiêu sái như vậy, một người lạnh lùng lặng lẽ, một người lại như mỉm cười thong dong. Úy Hải Lam đang nhìn về hướng quả cầu cảm thấy tẻ nhạt thì đôt nhiên lại nhìn thấy hai người tuyệt vời đến thế, trong nháy mắt ánh mắt cô dừng lại trên người Lôi Thiệu Hành, bỗng nhiên nghĩ đến nhân vật Chu Lang (*) trong Tam quốc Xích Bích (còn gọi là Tam quốc chí). Tuy tay anh không cầm quạt, không có khăn buộc quanh đầu nhưng trong lúc nói cười lại tỏ ra một khí thế bất phàm khiến mọi loại tro bụi cũng bị quét sách lúc nào không hay biết.

(*) Chu Du

Trích Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Tên gọi

Chữ Hán giản thể:

周瑜

Bính âm:

Zhōu Yú

Tên tự:

Công Cẩn

(公瑾)

Tên khác:     Mỹ Chu Lang

(美周郎)

Chu Du (chữ Hán: 周瑜; 175 - 210), tên tự Công Cẩn (公瑾), đương thời gọi Chu Lang (周郎), là danh tướng và khai quốc công thần của nước Đông Ngô thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

Ông là một nhà quân sự tài ba, chuyên về thủy chiến, chức vụ chính thức là Đại đô đốc, nên được gọi là Chu Đô đốc (周都督). Bên cạnh đó, ông có biệt tài về âm nhạc, có câu truyền rằng Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố (曲有誤,周郎顧) để nói lên tài năng âm nhạc của ông.

Chu Du nổi tiếng với chiến thắng ở Trận Xích Bích trước quân Tào Tháo, là trận chiến lớn nhất thời đó. Sau trận Xích Bích, cục diện Tam Quốc mới hoàn toàn phân định, là một bước ngoặt quan trọng trong lịch sử, dẫn đến việc Chu Du cũng trở thành một trứ danh tướng quân trong lịch sử. Tuy nhiên, chiến thắng trận Xích Bích chỉ sau 2 năm thì ông qua đời.

Trong Tam Quốc diễn nghĩa của nhà văn La Quán Trung, Chu Du được mô tả là tuổi trẻ tài cao nhưng đố kị với Gia Cát Lượng.

Một đêm toàn thắng, anh vốn chưa từng thua trận nào.

Mọi người bắt đầu ca hát vui vẻ, mà lúc này Lôi Thiệu Hành mới chậm rãi bước đến ngồi bên cạnh cô.

Anh cũng gác hai chân lên, châm ngòi điếu thuốc nuốt mây nhả khói nói: "Nói đi, rốt cộc có chuyện gì?"

Úy Hải Lam nhìn về phía trước, một đôi nam nữ chính đang ôm nhau ca hát, giọng nói cô cũng rất nhẹ, càng tỏ vẻ hững hờ "Công ty chọn tôi đi New York học tập."

"Tôi còn tưởng chuyện gì, cô nên tự hỏi chính mình hơn là hỏi tôi." Lôi Thiệu Hành chỉ nói một câu đơn giản khiến nỗi hứng thú trong lòng cô chợt tắt.

Úy Hải Lam rơi vào trầm mặc, rất lâu sau đó, trong tiếng ca hát hỗn loạn, cô mơ hồ lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm nói: "Ở đâu, làm gì, biết rõ anh ta đều sẽ không để ý, tại sao còn muốn đi hỏi?"

Một đoạn khói mù tự nhiên rớt xuống, Lôi Thiệu Hành đột nhiên cảm thấy ngón tay mình có loại bị tổn thương đau đớn.

_________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK