Lôi Thiệu Hành ngồi ở đằng kia, ống tay áo sơ mi tùy ý xăn lên, hơi nhăn nheo,lại bên cao bên thấp. Nếu người bình thường mà như vậy, nhất định sẽ có vẻ luộm thuộm nghèo túng, nhưng anh lại khác, không những không mất nửa phân khí phách, ngược lại còn có vẻ tự nhiên hơn hẳn. Trời cao nhất định là không mở to mắt, có thể nào mà cái người đáng ghét đáng hận đáng buồn này, cứ thể mà hoàn mỹ không một khuyết điểm.
Úy Hải Lam lặng lẽ đi tới bên cạnh Lôi Thiệu Hành, cách một chiếc ghế mà ngồi xuống.Nhân viên phục vụ theo vị trí của cô, đem chén trà bưng tới trước mặt.
Đây là trà Bích Loa Xuân thượng hạng. Lá trà kết chặt, cuộn lại tựa như cái loa, sắc nước sau khi pha trà có mà xanh nhạt sáng ngời, Úy Hải Lam nâng chén trà lên uống một hớp, cảm thấy hương thơm ngát quanh quẩn thật lâu.
“ Thế nào?” Lôi Thiệu Hành trầm giọng hỏi.
“Dư vị thật tuyệt.” Úy Hải Lam đáp lời.
Lôi Thiệu Hành nghe vậy cười khẽ một tiếng, tựa như đối với câu trả lời của cô rất hài lòng.
“ Lôi tiên sinh mua ở Tô Thành sao?” Úy Hải Lam nghiêng đầu hỏi.
Bích Loa Xuân có từ thời Tùy Đường, đến nay đã hơn ngàn năm lịch sử. Theo truyền thuyết, Hoàng đế Khang Hi đi tuần xuống vùng phía Nam, đến Tô Thành thì ban cho cái tên “ Bích Loa Xuân”, vì lá trà khi chưa pha trên mặt có một tầng lông tơ trắng mịn. Xưa nay còn có câu thơ hay ca ngợi ‘ Bích Loa phi thúy thái hồ mĩ, Tân vũ ngâm Hương Vân thủy nhàn.’
“ Sao em biết là tôi mua?” Lôi Thiệu Hành lắc lắc chén trà, hứng khởi hỏi.
Úy Hải Lam xoay chuyển lời nói, nhắc đến Úy Mạc Doanh, giọng nhẹ đi
“ Chị cả không kinh doanh trà, không nghiên cứu về trà, cho nên không phải chị ấy mua. Nhà hàng này mặc dù không tồi, nhưng cũng không tính là cao sang được, như vậy không thể dùng trà Bích Loa Xuân để chiêu đãi khách.”
Úy Mạc Doanh làm bộ khẽ mĩm cười, phụ hoa thêm
“ Thì ra Lôi tiên sinh thích trà, ngày mai tôi sẽ cho người đi chọn loại trà tốt hơn tặng anh.”
“ Được.” Lôi Thiệu Hành tâm tình không tệ, cho nên không khách khí cự tuyệt làm gì.
Cơm và đồ ăn được dọn ra, tràn đầy một bàn, hơn mười món ăn, sắc hương vị đủ đầy.
Ánh mắt Lôi Thiệu Hành từ từ liếc về hướng Úy Hải Lam, tóc ngắn thanh tú, băng ngọc thanh khiết, an nhiên tự tại. Là ai đã nói, uống một chén Bính Loa Xuân, tựa như có thể gặp được mỹ nữ Giang Nam trong truyển thuyết. Nhưng cô rõ ràng không phái là cô gái Giang Nam, lại hơn hẳn gấp trăm gấp nghìn lần.
Các món ăn theo phong vị của Hồ Nam, Úy Hải Lam cũng không phải không ăn được, mùi vị rất ngon, nhưng xưa nay thói quen khẩu bị của cô, thực sự không thể ăn những món chua cay. Khẩu vị Úy Mạc Doanh so với cô mà nói, có hơi thiên về chua cay một chút, nhưng cũng không nặng đến mức này. Chỉ là Úy Mạc Doanh đã thích ứng với xã giao thương trường, sớm rèn luyện mọi kĩ năng cần thiết trên bàn ăn, giờ đây cô ăn thấy cũng rất say sưa ngon lành.
Nhìn lại Lôi Thiệu Hành, ăn uống ung dung thong thả, toàn bộ rượu và thức ăn trước mắt cứ như là mỹ vị chỉ có ở trên trời.
Úy Hải Lam không thể không thừa nhận,tướng ăn của người này, thật rất lịch sự đẹp mắt
Chợt, có ánh mắt quét tới, trừng hợp đụng phải ánh mắt của cô.
Úy Hải Lam không hề tránh né, cứ vậy nhìn chăm chú, Lôi Thiệu Hành có chút khó hiểu, nhỏ giọng hỏi
“ Thế nào? Không hợp khẩu vị?”
“ Không có, mùi vị rất ngon.” Úy Hải Lam nhẹ giọng nói, đưa tay đi gắp thức ăn.
Tròng mắt hơi chếch, Lôi Thiệu Hành sắc bén chú ý tới cổ tay Úy Hải Lam, lúc gắp thức ăn đũa nhẹ nhàng run rẩy, dù chỉ là chi tiết vụn vặt, vẫn bị anh nhận ra khác thường.
Úy Mạc Doanh gọi nhân viên phục vụ mang một chén canh đưa cho Úy Hải Lam. Thịt gà xé nhỏ, rau cải thêm ít đậu phụ, tươi ngon mà không ngán.
Úy Hải Lam đưa mắt nhìn Úy Mạc Doanh đang lanh lùng chống đỡ, đúng là người trong nhà vẫn hiểu rõ nhau hơn.
Một bữa cơm ăn mà mỗi người lại có một tâm tư riêng, đến khi tiệc tàn, Úy Mạc Doanh gọi nhân viên phục vụ tính tiền, nhưng được báo là ‘ Tiên sinh đã trả rồi’.
Úy Mạc Doanh cười nói
“ Lôi tiên sinh, bữa ăn này rõ ràng ta mời, lại để anh trả tiền.”
“Còn có lần sau mà.” Lôi Thiệu Hành nói
Trong lòng Úy Mạc Doanh có hơi không chấp nhận, nhưng nghe được câu này, nghĩ tới điều gì đó, cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ba người ra khỏi nhà hàng, Lôi Thiệu Hành nắm lấy cổ tay Úy Hải Lam, hướng về Úy Mạc Doanh nói
“ Úy tiểu thư, tôi đưa em gái cô đi dạo được không, có thể sẽ về hơi trễ.”
Dù là câu hỏi nhưng vẻ mặt Lôi Thiệu Hành không có ý tứ hỏi han gì, rõ ràng chính là lệnh, không nghe cũng phải nghe theo.
Quả nhiên, Úy Mạc Doanh nói
“ Đương nhiên là được rồi, Hải Lam, chị đi trước nhé.”
Úy Hải Lam buồn buồn “ Vâng” một tiếng, lại bị Lôi Thiệu Hành nắm chặt tay lôi vào xe. Anh dùng sức, tựa như cố ý, nắm chặt cổ tay mềm mại, nếu nói muốn đánh rắn đánh bảy tấc, nay nửa tấc anh cũng không lưu tình. Cửa xe vừa đóng, anh chợt dùng thêm lực, đau đến mức Úy Hải Lam phải nhíu mày, đôi môi cũng bắt đầu trắng bệch.
“ Thế nào?” Lôi Thiệu Hành tiến tới gần, giả vờ như phát hiện ra chuyện lạ nào đó.
Úy Hải Lam muốn rút tay mình về, chỉ khẽ nói
“ Không có gì.”
“ Vậy sao?” Lôi Thiệu Hành không những không buông tay, càng tăng thêm sức lực nắm chặt.
Cô cắn răng, anh nheo tròng mắt, lại tiếp tục bóp chặt hơn nữa.
Nhìn trán Ủy Hải Lam đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn kiên cường cắn chặt hàm răng, nữa chữ cũng không chịu khạc ra, Lôi Thiệu Hành đột nhiên nghĩ đến lúc chiến tranh, quân lính bị bức cung đặc biệt, cho dù kẻ địch có tra tấn đến thế nào cũng kiên quyết không hé lộ nửa điểm bí mật, thật là anh hùng bi tráng, làm việc nghĩa không chùn bước, thấy chết không sờn.
“ Đau thì nói!” Lôi Thiệu Hành quát một tiếng.
Úy Hải Lam rốt cuộc không thể chịu đựng hơn nữa, nhẹ nhàng gật đầu.
“ A Dịch, đổi hướng!”
“ Dạ, Lôi tiên sinh”.
Đã là cuối buổi chiều, công ty hoàn toàn vắng ngắt. Trừ mấy người bảo vệ cũng chẳng còn ai khác. Trong phòng làm việc, Vương San vừa mới chỉnh lý xong tài liệu, đang định rời đi, không ngờ rằng ông chủ của mình trở lại.
Lôi Thiệu Hành cầm lấy cánh tay Úy Hải Lam, đi qua Vương San rồi nói
“ Gọi Hoà Bình lại đây!”
Vương San lập tức làm việc.
Bác sĩ Hòa Bình, tên đầy đủ là Mạnh Hòa Bình,khuôn mặt còn rất trẻ, tóc ngắn gọn gàn, làn da nhẵn mịn, ngủ quan thanh tú, xách theo hòm thuốc đi vào
“ Lôi tiên sinh!”
“ Xem tay cho cô ấy.” Lôi Thiệu Hành trầm giọng nói, ánh mắt đưa về cô gái đang ngồi ở ghế sa lông.
Hòa Bình đi về phía Úy Hải Lam, Vương San ở bên phối hợp, hỏi thăm anh ta mấy câu, theo đó cởi áo khoác cho Úy Hải Lam, lúc này mới nhìn rõ tay của cô, vết thương có vẻ không nhẹ.
Vương San cả kinh
“ Úy tiểu thư, vết thương của cô là thế nào vậy?”
“ Không cẩn thận té.” Úy Hải Lam nói.
Hòa Bình kiểm tra cánh tay, phát hiện không ảnh hưởng đến xương. Rồi cẩn thận nắm lấy tay Úy Hải Lam, chỉ sờ nhẹ vài cái đã biết thương thế ở chỗ nào. Anh thậm chí cũng không mở miệng hỏi thăm điều gì, ngay lúc Úy Hải Lam không chú ý, ngay lập tực phần phật một cái, khạc một tiếng xương vang dội, giống như là bị vặn gãy.
Đau đớn trong nháy mắt ập đến, Úy Hải Lam chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh trống không.
“Thư kí Vương, cánh tay này không được đụng nước, còn bôi thuốc ở chỗ này..” Hòa Bình cẩn thận dặn dò.
Vương San nhớ rõ, nhanh tay giúp Úy Hải Lam thoa thuốc.
“ Hòa Bình, tôi có chuyện cần nói với cậu.” Lôi Thiệu Hành mở miệng nói, Hòa Bình gật đầu rồi theo anh ra khỏi phòng làm việc.
“ Úy tiểu thư, nếu như cô đau, xin nói cho tôi biết, tôi sẽ nhẹ một chút.” Vương San dịu dàng nói, Úy Hải Lam gật đầu một cái, bởi vì hiện tại cô không thể nói nổi nữa.
Qua thật lâu, cho đến khi Vương San bôi thuốc xong đi ra, trong phòng chỉ còn lại mình cô.
Úy Hải Lam xem đồng hồ, đã hơn chín giờ, ngoài trời đã tối lắm rồi, cô cần phải trở về. Vừa muốn đứng dậy, có người đẩy cửa vào.
Lôi Thiệu Hành từ từ thong thả bước vào, phía sau là Vương San. Trên tay Vương San có bưng khay, có một cái nồi nhỏ và chén thìa. Toàn bộ được bưng đến đặt trên bàn trước mặt Úy Hải Lam, nhấc nắp nồi, mùi thơm lập tức đập vào mũi, nóng hổi, là cháo trứng muối thịt nạc. Vương San múc ra một chén, đưa đến cho Úy Hải Lam.
Úy Hải Lam có chút không hiểu, cũng không đưa tay ra đón
“ Tôi đã ăn cơm rồi.”
“ Ăn đi.” Lôi Thiệu Hành đang xem tài liệu, ánh mắt chưa hề quét về phía cô.
“ Tôi không đói bụng, tôi muốn về nhà.” Úy Hải Lam lại nói
Lôi Thiệu Hành vẫn trầm mặc không nói không để ý tới cô, ngược lại, Vương San đang bưng chén cháo đang nhìn cô với ánh mắt tha thiết. Điều này làm Úy Hải Lam xiêu lòng, không thể nào không nhận được, đành ngồi lại nghiêm chỉnh, nhận lấy chén trên tay Vương San
“Úy tiểu thư, cô từ từ ăn, ăn xong tôi sẽ đưa cô về.” Vương San thở phào một hơi trong lòng, nhẹ nhàng nói.
Ủy Hải Lam hiểu ý tứ của Vương San, phải ăn xong, mới được về.
Đã như vậy, thì ăn thôi.
Thật ra hồi nãy chỉ ăn chút thức ăn, nhưng một chén canh đã đủ lấp đầy dạ dày Úy Hải Lam,cô thật sự không thấy đói chút nào. Úy Hải Lam gắng ăn, cũng chỉ ăn được một phần chén, cháo chỉ vơi đi có một chút. Cô nhìn chén cháo tỏa hương thơm ngào ngạt, chợt có ảo giác ánh mặt trời trở nên tối tăm, thật giống như có thể phải ăn đến trời sáng mất. Nghiêng đầu nhìn lại, Lôi Thiệu Hành vẫn ngồi ở chỗ cũ xem văn kiện, bộ dáng hêt sức chuyện chú. Có lẽ do ánh sáng của bóng đèn, thời điểm anh nghiêm túc, gò má càng thêm anh tuấn.
“ Ăn xong rồi?” Lôi Thiệu Hành đột nhiên nói, khiến cô hơi hồi hộp một chút.
"Không có."
"Vậy còn không mau ăn?"
"Tôi không ăn nổi nữa." Úy Hải Lam thành thật nói
Có âm thanh lật giấy, giọng nam trầm thấp xen lẫn hỗn loạn truyền đến
“ Em ăn cơm cứ như một đứa bé ấy, chẳng lẽ còn phải cần tôi đút em ăn à.”
Úy Hải Lam không đáp lại, quay đầu ngồi như cũ.
Một phần tài liệu đã duyệt xong, Lôi Thiệu Hành đưa tay với tới, vừa lấy một phần khác mở ra, anh đột nhiên hỏi
“ Tên nhóc họ Thẩm có đến tìm em nữa không?”
"Không có." Úy Hải Lam trả lời rất sảng khoái.
"Ồ, nhanh như vậy đã buông tha rồi hả? Tôi còn tưởng rằng nó rất thắm thiết đấy!"
Úy Hải Lam nhìn chằm chằm chén cháo, im lặng một lúc lâu mới sâu kín nói
“ Cậu ấy xưa nay không phải là người dây dưa không rõ như vậy.”
Lại duyệt xong một phần tài liệu, Lôi Thiệu Hành chậm rãi bước tới trước mặt cô. Ánh mắt liếc qua chén cháo còn hơn phân nữa, anh đột nhiên đoạt lấy, sau đó hung hăng ném về phía vách tường.
Ầm!
Có tiếng vỡ vụn, cháo ẩm nóng vương vãi đầy sàn.
Hai tay Úy Hải Lam vẫn còn tư thế nâng chén, Lôi Thiệu Hành mĩm cười lạnh lùng nói
“ Ăn không hết thì khỏi ăn, nhìn thật chướng mắt! Thư kí Vương, đưa cô ấy về đi!”