Lôi Thiệu Hành nghi ngờ nói. “ Kể tôi nghe chút đi.”
“Trong thành Lương Khê có một địa chủ, người địa chủ này lại sát hại một nha đầu mười ba tuổi trong nhà mình, A Bỉnh sau khi biết được, lập tức biến câu chuyện ấy thành một màn biểu diễn, vạch trần hành động ác độc của người địa chủ ấy, kích thích sự phẫn nộ của dân chú, người địa chủ kia sợ đến mức trốn đi hơn mấy tháng cũng không dám về nhà. Còn có một lần …”
“Ngừng!” Chuyện lý thú của cô còn chưa được kể hết, đã bị anh cắt lời, không hứng thú lắm nói “ Cũng không phải là lớp giáo dục tư tưởng, không cần phiền Lam tiểu thư phải kiên trì phát huy tinh thần đâu.”
Úy Hải Lam lặng thinh, Lôi Thiệu Hành chợt nói thêm một câu. “Có chuyện gì ngắn không?”
Úy Hải Lam quét mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn theo cảnh vật vút bay trước mắt, mở miệng lần nữa. “ Ngày trước, có một con thỏ trắng nhỏ lạc đường trong khu rừng rậm, sau đó nó gặp được một con thỏ xám, liền hỏi đường con thỏ xám hỏi đường. Thỏ xám nói có muốn biết không? Vậy cho tôi ngủ một giấc đã.”
Lôi Thiệu Hành nhắm hờ mắt, lén liếc mắt nhìn cô.
“Con thỏ trắng nhỏ bất đắc dĩ phải đồng ý yêu cầu của thỏ xám, sau đó nó đi theo hướng dẫn của con thỏ xam được một đoạn, nhưng không may lại bị lạc đường, sau đó nó lại gặp phải một con thỏ đen, lại hỏi con thỏ đó đường về, thỏ đen lại hỏi muốn biết không? Vậy cho tôi ngủ một giấc đã.”
“Con thỏ trắng lại đồng ý với yêu cầu của nó, rốt cuộc cũng ra khỏi khu rừng rậm ấy.”
Anh nghe thấy không vui, chỉ cảm thấy nửa đường xe thắng lại. “ Xong rồi?”
“Chuyện xưa vậy là hết, nhưng con thỏ trắng nhỏ đó sau đó không lâu liền mang thai. Tôi muốn hỏi Lôi tiên sinh, con thỏ trắng nhỏ đó cuối cùng đã sinh con thỏ con màu gì?” Úy Hải Lam hỏi.
Lôi Thiệu Hành nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, lông mày bên trái nhướng lên. Anh không biến sắc tiến lại gần cô, phun hơi thở nóng bỏng, ẩm ướt của mình. “Trắng sao?”
“Đoán tiếp đi.”
“Màu xám à?”
“Đoán nữa đi.”
“Vậy là màu đen.”
Úy Hải Lam lắc đầu một cái, Lôi Thiệu Hành nói: “Tất cả đều không phải? Vây tôi đoán không ra rồi.”
Úy Hải Lam cũng chăm chú nhìn anh, ánh mắt của cô chợt loé lên, lông mi cũng khẽ run. Phía trước là một đường hầm, xe sau khi chạy xuống sườn núi liền vào đường hầm, lập tức tối om, chỉ có ánh sáng lớn phía trước. Anh chỉ nhìn thấy hình dáng mơ hồ, anh nhận thấy được khuôn mặt của cô ửng đỏ. “ Muốn biết sao? Vậy cho tôi ngủ một giấc đã.”
Một hồi lắc lư, xe chạy qua đường hầm, đắm chìm trong ánh mặt trời.
Lôi Thiệu Hành nhìn cô mỉm cười, mà cô đang ngồi ngay ngắn, từ gáy cổ đến lưng thẳng tắp, đôi tay khẽ chạm vào đầu ngón tay đặt ngang trên đùi.
Lại rơi vào yên lặng, nhưng bài hát u oán sầu bi kia lại đổi thành sầu triền miên.
Cho đến khi xen dừng trước chung cư, Úy Hải Lam mới mở miệng nói một tiếng “ Cám ơn” rồi xuống xe.
Tay của cô đang bám chặt lấy cửa xe, trong nháy mắt có một lực tay vòng ôm lấy eo cô, chỉ nhẹ nhàng kéo lại một chút, cô đã gần như nằm gọn trong ngực, Lôi Thiệu Hành cúi đầu nói. “ Bây giờ xem như là đang trêu tôi sao?”
............................................
*A Bỉnh: tên thật là Hoa Ngạn Quân (1893-1950), một nghệ sĩ khá nổi tiếng trong giới nhạc dân gian Trung Quốc.