Ngày kế đi học, tất cả vẫn như trước.
Lưu Tiệp nhìn chằm chằm về phía cửa, ngay lúc nhìn thấy Uý Hải Lam, lập tức hướng về phía cô vẫy tay, sau đó vỗ vào chiếc ghế còn trống bên cạnh ý bảo đã thay cô chiếm chỗ rồi. Uý Hải Lam cũng tự nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh, Lưu Tiệp nhô đầu ra nhẹ giọng hỏi: "Hải Lam, cậu có khỏe không?"
Ngày hôm qua, Lưu Tiệp thuận lợi trốn ra từ lỗ thông hơi, vội vàng tìm được cảnh sát vào cứu viện. Cô cũng không biết lúc mình rời đi có xảy ra chuyện gì hay không nhưng cô chỉ nhớ lúc ấy cô bị rất nhiều nhiếp ảnh gia vây ở giữa, cục diện hỗn loạn, y phục cũng không còn mà chỉ còn lại duy nhất một bộ đồ lót trên người mình mà thôi, sau đó, cô lại bị dẫn về sở cảnh sát để lấy khẩu cung. Lúc đó, cô hoảng sợ hoang mang cũng không kịp gặp lại Uý Hải Lam mà cư nhiên lại bị người do thư ký Vương kia phái đến đưa cô trở về.
Sau khi trở về, Lưu Tiệp cũng không nhắc tới việc này với đồng nghiệp vì cô luôn cảm thấy đây là chuyện khó có thể mở miệng. Huống hồ, chỉ là một người đi ngang qua trên đường gần như không thể tin được, thế mà cô vẫn ngây ngốc tin tưởng đối phương có thể trở thành bạn bè thân thiết với mình. Mặc dù bị người khác lừa gạt nhưng giờ đây cô cũng chỉ có thể tự trách mình quá ngu ngốc.
Mà chuyện đau khổ nhất chính là cô lại làm phiền đến đồng nghiệp.
Uý Hải Lam lấy bút lông từ trong túi đựng laptop ra, lại quay đầu nói: "Không có việc gì, tớ rất tốt, cậu cũng không cần lo lắng."
"Thật không? " Lưu Tiệp hỏi liên die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. tiếp nhiều lần với giọng điệu dường như chưa yên lòng, giọng nói cô càng ngày càng nhẹ "Bọn họ không làm gì cậu chứ?"
"Đương nhiên, tớ đã nói rồi, cho đến khi cậu trở về, tớ tuyệt đối sẽ không để cho bản thân mình xảy ra việc gì. " Uý Hải Lam bình tĩnh nói, trong ánh mắt cô lóe ra tia nhạy bén cùng cố chấp.
Lưu Tiệp nghe xong lời này, tâm tư cũng dần buông lỏng. Cô dùng một tay cầm lấy tay Uý Hải Lam, khó nén kích động cùng hổ thẹn, chân thành tha thiết nói: "Uý Hải Lam, tớ thật sự xin lỗi cậu, xin cậu hãy tha thứ cho tớ. Trước đây tớ cũng không ưa thích cậu lắm đâu bởi vì tớ cảm thấy cậu là một người rất đỗi kiêu ngạo, đi học còn phải có người đưa đón giống như những đại thiên kim tiểu thư quý phái thích khoe khoang. Nhưng từ nay về sau, cậu chính là chị em tốt với tớ, mà tớ cũng hy vọng cậu có thể coi tớ là bạn bè. Tớ lần nữa xin lỗi cậu, xin lỗi, tớ thực sự xin lỗi."
Uý Hải Lam nở nụ cười hớn hở "Giảng viên tới rồi, chúng ta vào học thôi."
"Được."
Giảng viên đứng trên bục giảng, bắt đầu hừng hực khí thế diễn thuyết các vấn đề chuyên ngành.
Trong phòng, rèm cửa sổ được kéo lại, máy chiếu trưng bày những tranh vẽ với sặc sỡ màu sắc hướng đến màn che. Từng ánh đèn chiếu qua như khắc lên từng bức họa, mà trong giảng đường to lớn ấy, Uý Hải Lam an tĩnh ngồi ở vị trí đó bỗng nhiên nghĩ đến những người đã từng đụng tay vào thân thể của chính mình. Đột nhiên quanh thân cô như bị hàng ngàn con kiến bò qua, cảm thấy một hồi khó chịu ngứa ngáy, vừa nghĩ đã cảm thấy toàn thân bị tê liệt, có loại cảm giác hít thở không thông, làm cho cô bất giác nhăn đầu lông mày.
Bỗng nhiên, có người kéo rèm cửa sổ ra.
Ánh mặt trời chói chang như đang cố gắng chiếu sáng vào mọi ngóc ngách trong căn phòng mờ tối này, ấm áp soi sáng lên toàn thân thể cô.
Mùi vị bạc hà kia mơ hồ quanh quẩn đâu đây khiến tim cô dần dần bình phục thậm chí đập nhanh hơn bình thường.
Kết thúc chương trình học, giảng viên vỗ tay mỉm cười nói: "Các vị học viên, thời gian trôi qua thật nhanh, trong thời gian bốn tháng ở đây, tôi cũng không biết các vị học được bao nhiêu nhưng hy vọng có thể giúp đỡ các vị chút ít. Khoá học cũng sẽ nhanh chóng kết thúc, cho nên các vị cũng sẽ có nhiệm vụ mới, hy vọng các vị có thể tự mình sáng tạo ra những ý tưởng độc đáo để có thể sở hữu những tác phẩm của riêng mình. Từ đây cho đến ngày cuối tháng, tôi chờ mong được xem những tác phẩm của chính các vị. Ngoài ra, những học viên có thiết kế ưu tú sẽ được mời tham dự buổi lễ ra mắt thiết kế ở New York do nhà thiết kế nổi tiếng Phỉ Nhĩ Đức làm chủ."
"Oh! Thật tuyệt." Mọi người hưng phấn dị thường, vỗ tay kêu gào.
"Nếu như tiên sinh Phỉ Nhĩ Đức có thể tham dự, vậy thì thật là quá tuyệt vời!” Ánh mắt Lưu Tiệp sáng quắc tỏa ra tia sáng rạng ngời.
Uý Hải Lam nghe giảng viên nhắc tới tiên sinh Phỉ Nhĩ Đức cũng tự nhiên biết về anh ta một chút.
Phỉ Nhĩ Đức, biệt hiệu là George, là nhà thiết kế trang phục với phong cách cổ truyền, lại có chút khí chất xa hoa đặc biệt. Từng đường thêu, hoa văn, chất liệu da lông cao cấp, nụ hoa … đều nổi bật tính cách táo bạo, mang tính đột phá. Tất cả những trang sức hoa lệ đều là những thiết kế do chính anh sáng tạo mang tính chất đặc sắc, có một không hai tạo thành những nét rất riêng mà không bị trùng lắp với bất kỳ tác phẩm nào. Đó là loại mộng ảo đầy ma lực, đẹp đẽ, chán chường, phong cách ngộ nghĩnh khiến hàng ngàn thiếu nữ thét chói tai khi nhìn đến tác phẩm của anh.
Trên đường trở về nhà, Uý Hải Lam vẫn một đường như cũ, trước tiên vào mua bánh mì lúa mạch, lại một tay mang theo túi xách, một tay ôm thức ăn.
Trong ngõ hẻm hẹp dài, có vài cậu bé đang cùng chơi ván trượt, tư thế đẹp trai không e ngại đấu vật, tràn đầy tự tin thể hiện sức sống thanh xuân thật sôi nổi.
Sự chú ý của cô hấp dẫn bọn chúng, chúng cùng nhau bước tới nhưng ánh mắt cũng chưa từng rời đi.
Phía trước còn có vài đứa trẻ đang chơi đá con lăn phát sinh ra nhiều âm thanh nghe đến vui tai.
Con lăn di chuyển đến bên chân cô.
Uý Hải Lam cúi đầu liếc mắt nhìn, cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức nhấc chân xinh đẹp đá bay một cái.
"Oh, MyGod! “ Những đứa trẻ nhìn con lăn bay thật xa, cũng giật mình reo lên.
Uý Hải Lam cũng quay về phía bọn chúng chuẩn bị thủ thế nói: “Chỉ tạm được.”
Thẳng đến khi gần đến lầu nơi mình trọ, Uý Hải Lam chỉ nhìn thấy có một người đàn ông đang đứng yên trên ban công lầu sáu.
Bầu trời rất xanh thỉnh thoảng có mây trắng nhàn nhã trôi qua.
Lôi Thiệu Hành chỉ mặc áo lông màu đen mỏng với quần tây cùng màu. Loại này khi kết hợp với áo lông sẽ càng khiến thân hình anh toả ra quý khí bức người. Mép áo lông tùy ý lật lên một chút, lại như vô tình bay lên dán vào dây nịch. Tóc đen như mực có chút dài theo gió nhẹ bay lên che khuất cả hai con mắt của anh.
Nhưng khoé mắt anh lại cong lên, ánh mắt nhìn chằm chằm cô mang theo chút hứng thú.
Tư thế như vậy tựa hồ đã duy trì hồi lâu.
Uý Hải Lam chậm rãi đi bộ bước tới, nghĩ đến vừa rồi anh nhất định đã nhìn thấy cô đá con lăn cùng với lũ trẻ kia thì không biết tại sao lúc này cô có cảm giác như bị người khác bắt được nhược điểm của mình.
Trong căn hộ, Vương San đang bận rộn chỉnh lý tư liệu.
Một đống lớn tài liệu đang nằm trên bàn trà, xem ra chắc có ai đó làm việc ở đây đã lâu rồi.
Vương San cũng lập tức đứng dậy: "Tiểu thư Úy, cô đã trở về."
"Cô cứ lo việc của cô, không cần phải để ý đến tôi.” Uý Hải Lam nói vậy nên Vương san tiếp tục ngồi xuống, vùi đầu vào công việc của mình còn đang dang dở.
Trên ban công rốt cuộc người nọ cũng mở miệng, giọng nam nặng nề bay tới.
Anh ta đang gọi cô: "Úy "
Lại là cách la thét chói tai như thế này.
Lúc nào cũng Úy, Úy, Úy.
Uý Hải Lam buông đồ trên tay mình xuống, đi về phía sân thượng.
Anh nghiêng người nhìn về phía cô, trời quang đãng, nụ cười của anh so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn.
Lôi Thiệu Hành nhìn cô chằm chằm, trong nháy mắt bỗng nhiên kéo cô sát gần mình khóa cô ở trước ngực, lại lập tức xoay người nhìn ra phong cảnh phía xa xa kia. Hai tay của anh vòng quanh thân thể cô, quay vòng bên eo cô, cằm đặt lên đầu vai dồn một chút trọng lượng lên đó, tư thế thân mật như vậy trông thật giống như người yêu.
"Buổi chiều còn có giờ học sao? " Anh thấp giọng hỏi.
"Không."
"Hả?"
"Được nghỉ môn thiết kế tác phẩm."
"Nghỉ mấy ngày sao?"
"Ừm, cuối tháng phải nộp bản thảo."
"Vậy à..." Giọng nói của anh tràn đầy từ tính, mỉm cười nói: "Anh thật sự muốn đóng gói mang em theo cùng."
Uý Hải Lam còn chưa kịp hiểu rõ ý trong lời nói của anh thì anh lại trầm giọng phân phó: "Thư ký Vương, chuẩn bị hành lý."
Sau khi dùng cơm trưa lập tức xuất phát, đi đường khoảng mấy tiếng thì buổi chiều gần bốn giờ mới tới nơi. Cuối cùng bọn họ từ New York chạy tới Washington District of Columbia. Nơi này chính là thủ đô nước Mỹ, thuộc chánh phủ liên bang trực thuộc đặc khu. Xe đi qua những thành thị phồn hoa rực rỡ, cuối cùng tới một chỗ quán rượu xa die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. hoa.
Anh cũng chưa xuống xe, chỉ sai Vương San đi cùng cô vào quán rượu.
"Gần đây Lôi tiên sinh thường hay bận rộn, xã giao rất nhiều, từ sau chuyện xảy ra ở Xuân Thành, nước Mỹ cũng đã bắt đầu rút lui. Đại khái ngài ấy ở nơi này mấy tháng, sau khi kết thúc mọi chuyện ở Sở Sự Vụ nước Mỹ thì ngài ấy sẽ chuyển toàn bộ công tác vào trong nước.” Vương San rót cho cô ly nước, lại như đang nghĩ đến cái gì vội vàng lấy ra một chiếc hộp nhung bằng gỗ.
Cô ta đi tới trước mặt Uý Hải Lam mở hộp ra "Úy tiểu thư, cô xem có thích hay không?"
Uý Hải Lam đang uống nước, nghe được những lời cô ta nói như vậy cũng quay đầu nhìn lên. Lúc này, cô chỉ thấy trong hộp gỗ óng ánh lóe sáng khắp nơi, chiếc vòng mã não khảm nạm khả ái, rồi ánh sáng trắng màu bạch kim chói mắt, vương miện tinh xảo khéo léo được đúc bằng vàng chói lọi... Dĩ nhiên đều là các loại chìa khoá, mỗi một chiếc đều là hàng hoá sang trọng quý phái.
"Úy tiểu thư, lúc Lôi tiên sinh trở về New York nên đã trao tặng cô món quà này. Sau đó tôi lại quên mất, xin cô đừng tức giận."
Giọng nói Vương San trước sau ôn hòa, như một cấp dưới tận trung với nhiệm vụ được giao phó, bao gồm cả việc chuyển phần quà này đến tay cô. Thế nhưng lúc này, những lời này nghe vào tai Uý Hải Lam lại giống như cô ấy thay anh ta nói tốt, ánh mắt hết đảo qua lại lóe sáng nhìn chiếc chìa khoá, Uý Hải Lam lẳng lặng đi qua, ôn hoà nói: "Để xuống đi."
Vương San sửng sốt một chút, trong chốc lát cũng không biết nên nói gì cho phải.
Bóng đêm dần sâu hun hút, không trung lơ lửng một vùng sáng tỏ của ánh trăng chiếu vào.
Uý Hải Lam đang ở trong phòng an tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra, lại không linh cảm được gì.
Cửa phòng đột nhiên bị nhẹ nhàng gõ vài cái, cô ậm ừ lên tiếng. Lúc này, Vương San mở rộng cửa nói: "Úy tiểu thư, Lôi tiên sinh tìm cô."
Uý Hải Lam đành phải buông bàn vẽ, đi tới phòng khách.
Người nọ nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon, hai chân tréo nguẩy.
Trong tay của hắn cầm chiếc hộp gỗ màu lam nhung kia, nhàm chán vuốt vuốt chiếc chìa khoá sáng chói, lại cầm lấy, lại buông xuống như đang đùa nghịch với chúng.
"Sao vậy? Những thứ này không tốt sao?" Lôi Thiệu Hành cười hỏi,hai tròng mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cô.
Uý Hải Lam nhìn chiếc chìa khoá bên trong hộp, từ tốn nói: "Những thứ này đều rất tốt nhưng tôi lại không thích."
Câu nói của cô như vô ý nhưng lại có tác dụng đâm vào lòng người kai từng nhát từng nhát đau đớn.
Thế nhưng nụ cười trên mặt Lôi Thiệu Hành càng trở nên nhu hòa, cô nhìn thấy anh ta bắt đầu có hành động, cho là anh sẽ đập vỡ chiếc hộp tan tành nhưng anh lại nói: "Thì ra không phải em thích chìa khoá mà là thích cá heo. Vậy anh nhất định thỏa mãn em, thư ký Vương, tất cả những thứ này đều cho cô."
Vương San có chút ngất, cô cũng không cần nhiều chìa khoá đến như vậy.