Anh cũng không suy đoán, cũng không tiếp tục truy hỏi.
Úy Hải Lam cũng tự nhiên lựa chọn trầm mặc.
Nhưng sau đó, khi Thomas trò chuyện phân tích vụ án thì anh ta cũng cố tình kéo Uý Hải Lam vào cuộc.
Theo lẽ tự nhiên, Úy Hải Lam cũng cùng Thomas kết giao bạn bè.
Ngày hôm đó cô lại được mời đến, Vương San nói: "Tiểu thư Uý, trước tiên mời cô nghỉ ngơi bên trong một lát."
Buổi chiều hôm ấy, ánh mặt trời cũng thật đẹp, chói chang loá mắt khiến lòng người càng thêm vui vẻ.
Bỗng cửa được đẩy ra, lại yên tĩnh dị thường nhưng thật lạ là không thấy một bóng người.
Người đàn ông tóc vàng đang ngồi trên ghế salông, ba lô cũng tiện thể đặt sang một bên, dáng vẻ bồn chồn cùng lo lắng cũng hiện rõ trên khuôn mặt anh. Vẫn là trang phục như cũ, áo khoác da phối với quần jean, chỉ khác là lúc này nơi sóng mũi không còn khói thuốc phì phà nữa. Một tay anh cầm một món đồ nhỏ, mà tay kia lại cầm chặt bút đang trong tư thế suy nghĩ điều gì. Anh dựa lưng vào ghế tuỳ tiện để mặc cho ánh mặt trời hướng vào người mình, toàn bộ ánh sáng bao phủ lấy anh, mái tóc bồng bềnh màu bạch kim như mềm mại hẳn ra khiến dáng vẻ anh giờ đây càng thêm u buồn thâm trầm, chán chường mà yếu đuối.
Uý Hải Lam còn có chút cảm giác khác thường vì vốn dĩ từ trước đến nay cô chỉ nhìn thấy những nam ca sĩ trong những MV trên TV mà thôi. Thế nhưng hiện giờ cô lại được tận mắt nhìn thấy anh ngoài đời, thậm chí anh đang ngồi sờ sờ trước mặt cô khiến cô có chút không quen.
Mà đối với Thomas, anh cũng không chú ý tới việc có người đi vào, đột nhiên anh vô cùng tức giận xé nát tờ giấy lại phát tiết tự vò thành một cục, sau đó hất tay đập mạnh xuống mặt bàn khiến những gì trên bàn đồng thời rơi xuống đất. Một giây sau, anh lại ảo não nhặt từng thứ một lên, trong lòng cũng cảm thấy rất mâu thuẫn.
Thomas ảo não ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ý tới việc có người đi vào.
"Chào cô." Anh lại lên tiếng chào hỏi, lấy tờ giấy bị vo thành một cục trong tay mình ném vào thùng rác.
Úy Hải Lam đáp lại "Chào anh."
"Thật không phải, tôi chỉ cảm thấy có chút phiền..." Thomas giống như muốn giải thích điều gì nhưng lời nói chỉ mới phân nửa lại cảm thấy không cần thiết. Anh ta cũng không biết làm sao nên bắt đầu thu dọn đồ đạc, ngồi trầm mặc rơi vào cô tịch sâu sắc không muốn tiếp tục nói nữa.
Úy Hải Lam tìm một chỗ ngồi xuống, bỗng nhiên nhẹ nhàng phun ra một chuỗi câu từ tiếng Anh.
Thomas ngẩn ra, cô đây là lần thứ hai ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Đó là CD thứ sáu của ban nhạc California, hai màu trắng đen phối hợp, các đội viên ngang ngược bày ra các loại tư thế nóng bỏng, từng người với đầu tóc ngông cuồng nhuộm đủ mọi màu sắc, kiêu ngạo tự phụ đến nỗi khiến người khác căm phẫn. Dưới cuối bìa là một hàng chữ được viết bằng tiếng Anh, dùng kiểu chữ màu đỏ tươi in lên, bình thường là thế nhưng giờ đây lại khiến người khác cảm thấy giật mình.
“Chỉ có cái chết mới có thể khiến anh rời khỏi em.”
Đó là một loại niềm tin đáng sợ, một loại tâm trạng gần như điên cuồng u mê không tỉnh.
Thế nhưng nó lại đẹp như vậy.
"Cô cũng nghe rock and roll." Một lát sau, Thomas mới mở miệng nói.
"Ừ."
"Ở đây, tôi cũng có giữ vài CD, hay là tôi cũng tặng cho cô thôi." Thomas rất nhiệt tình, lập tức tìm trong ba lô nhưng tìm hoài tìm mãi cũng không thấy. Cuối cùng, anh lúng túng nói: "Chắc hôm nay tôi quên mang theo rồi, hôm nào tôi sẽ mang tới đưa cho cô, đến lúc đó cũng tặng kèm cho cô chữ ký của những thành viên trong ban nhạc này."
"Không sao." Úy Hải Lam từ tốn nói, ánh mắt liếc nhìn vào bóng dáng bồn chồn lo lắng kia.
"Cô biết đánh trống không?" Thomas thuận miệng hỏi.
"Không biết." Úy Hải Lam dừng một chút, lại nhẹ giọng bổ sung "Tôi không có khả năng học thứ đó."
"Không có gì không học được, lại đây, tôi dạy cô." Thomas dần buông xuống những bồn chồn lo lắng, đứng dậy đem mấy cái ghế lại.
Úy Hải Lam ngồi tại chỗ nhìn anh ta bận việc, chờ một lúc sau anh liền lấy khung trống ra và tự mình ngồi vào vị trí đó. Tâm tư Thomas đang bồn chồn đột nhiên bắt đầu đánh mạnh, cảm giác tiết tấu vang lên nhanh chóng mà có uy lực lớn chấn động vào nội tâm. Anh ta không ngừng gõ, hoàn toàn say mê vào thế giới của chính mình. Giờ Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo nkhắc này, trong mắt cô, tuy người đàn ông này vẫn đang chán chường như lúc ban đầu nhưng thần tình kia lại thể hiện phong thái trầm ổn, chẳng khác nào thần thánh thuần khiết nhưng cũng không kém phần thiêng liêng.
Đột nhiên, tiếng trống bất động, gậy đánh trống cũng đột nhiên rơi xuống khỏi tay anh.
"Cốc …. Cốc ….!" Một nhân viên cũng đồng thời gõ cửa vào, mỉm cười nói: "Tiên sinh Thomas, nơi này là tòa nhà văn phòng, xin đừng gây ra tiếng ồn."
"Rất xin lỗi." Thomas áy náy cười nói, lại khom lưng nhặt gậy đánh trống lên lẩm bẩm nói: "Sẽ không còn cơ hội đánh trống nữa."
Bỗng đâu tiếng vỗ tay từ đâu phát ra "Bốp … Bốp …. Bốp…."
Thomas nhìn thấy Úy Hải Lam, cô nghiêm túc nói: "Rất tuyệt!"
"Có thật không?"
"Ừ."
Thomas quay về phía cô lại đưa gậy đánh trống cho cô "Tặng cho cô."
"Tặng tôi?"
"Đúng, tặng cho cô." Thomas gãi đầu, tịch mịch nói: "Tôi đã rời khỏi ban nhạc, không còn là thành viên trong California nữa, sau này cũng sẽ không còn cơ hội cầm gậy đánh trống này nữa. Vì thế, hôm nay tôi tặng gậy đánh trống này cho cô, nếu như cô yêu thích thì hãy phát huy nó. Đương nhiên, nếu cô không muốn, thật ra rất có nhiều khả năng không ai muốn thì..."
"Cảm ơn, tôi rất thích." Úy Hải Lam đưa tay tiếp nhận, cây gậy nhỏ bóng loáng đầy xúc cảm đã chứa đựng mấy năm ước mơ của cô. Giờ đây, được nắm nó trong lòng bàn tay mình, cô có cảm tưởng mình đang tiến dần đến nó. Suy nghĩ một lúc lâu, cô mới nhẹ nhàng mở miệng nhưng trong lòng cũng sợ lại đụng vào vết thương lòng "Sau này anh thật sự không cầm đến cây gậy đánh trống này nữa sao?"
Thomas rơi vào trầm mặc.
Không đợi được anh ta mở miệng, lại có người gõ cửa vào "Tiên sinh Thomas, tiểu thư Uý, tiên sinh Lôi cho mời."
Mà giờ phút này, văn phòng kia chính là nơi Úy Hải Lam không thích.
Màu sắc quá mức ngột ngạt khiến cho cô cảm thấy không dễ chịu, phảng phất thế giới này đều là màu đen.
"Chào Thomas."
"Xin chào, luật sư Jerry, chào luật sư Lôi."
Ba người khách sáo thăm hỏi, ánh mắt Lôi Thiệu Hành quét về phía người đàn ông đứng phía sau Úy Hải Lam. Bả vai anh ta đang đeo một chiếc túi, còn trong tay Uý Hải Lam lại đang cầm gậy đánh trống.
Thế nhưng khuôn mặt anh ta không chút biến sắc, con ngươi hơi căng thẳng.
Bình thường bọn họ cùng nhau ngồi phân tích vụ án, Úy Hải Lam cứ như thế yên tĩnh ngồi một bên cùng với một mớ thiết kế hỗn độn trong đầu. Có nhiều lúc, thể xác cô ở lại đây nhưng linh hồn đã sớm không biết đi tới nơi nào. Chỉ có khi Thomas nói chuyện thì ánh mắt cô mới sáng lên một chút nhưng đó cũng chỉ là thoáng qua.
Thế nhưng những chuyện xảy ra như thế, thường thường đều có người đột nhiên xông ra ngăn cản cô.
Cánh tay của người nọ cứ như vậy rơi trên bả vai cô, ngón tay nhẹ nhàng thổi mạnh khuôn mặt của cô khiến cô tê dại.
Úy Hải Lam lập tức phục hồi tinh thần lại.
"Thomas, chúng ta đã nắm đủ chứng cứ."
"Bác sĩ Catherine đã sắp xếp lịch giải phẫu cho anh là tám giờ sáng thứ bảy, thế nhưng vào buổi tối thứ sáu, cô ấy đi tham gia hội họp mãi đến tận ba giờ sáng mới kết thúc. Có lẽ là vì điên cuồng chơi suốt đêm nên sau đó cô ta mới chạy về nhà trọ. Địa điểm cô ta tụ họp cách nhà trọ cần hai mười phút lái xe, nhà trọ cách bệnh viện ba mươi phút lái xe. Vì lẽ đó, buổi tối ngày hôm ấy cô ấy chỉ ngủ nhiều nhất là ba tiếng, hay thực ra căn bản là cô ấy cũng không ngủ mà trực tiếp đi đến bệnh viện làm giải phẫu cho anh."
"Bản thân cô ấy đang ở trong trạng thái mệt nhọc nhưng vẫn cố tình làm giải phẫu cho anh, đây là một việc sai lầm khá nghiêm trọng. Ngày ấy khi mở phiên toà, trước mặt quan toà cùng bồi thẩm đoàn, lời giải thích của cô ấy cũng không có sức thuyết phục. Cô ấy không thành thật trong hành vi nghề nghiệp của chính mình, cũng không có trách nhiệm đối với bệnh nhân. Vì thế, hiện giờ chúng ta đã có đầy đủ chứng cứ để tố cáo cô." Jerry nói năng hùng hồn.
Lôi Thiệu Hành chỉ cầm lấy một tấm ảnh, trầm mặc nhìn chăm chú.
Tầm mắt của Úy Hải Lam lập tức hạ xuống, vô tình nhìn thấy bức hình trong tay anh.
Tấm hình này rõ ràng là con đường được camera thu lại, ngồi trong xe là một người phụ nữ nước ngoài. Cô ấy mặc một bộ lễ phục có đai thắt lưng rất xinh đẹp, mái tóc ôn nhu xoã trước ngực. Người phụ nữ này, Uý Hải Lam nhận ra được chính là bác sĩ Catherine trong lần tố cáo này.
Anh nhìn chằm chằm vào tấm hình này rất lâu, bỗng nhiên lại cầm một bức hình khác lên.
Cũng là bác sĩ Catherine.
Úy Hải Lam có chút ngạc nhiên, liếc mắt nhìn anh nhưng chỉ thấy anh hơi nheo con ngươi lại, thâm trầm đến không nhìn thấy đáy.
"Thomas, tôi cam đoan với anh, ra toà lần này phần thắng là một trăm phần trăm. Chúng ta nhất định sẽ thắng." Jerry đem một loạt chứng cứ vừa mới thu thập được mở ra trước mặt mọi người, tâm tư rõ ràng có điểm then chốt, kiên định mở miệng đồng ý.
Thomas biểu hiện vui sướng, làm như có chút không tin "Có thật không?"
"Hãy tin tôi, đồng nghiệp."
"Đương nhiên tôi tin tưởng anh! Cảm ơn anh! Jerry!"
"Ừm, đừng nên khách khí như vậy, đây là việc tôi nên làm."
Jerry căm phẫn sục sôi tựa như muốn giành lại chính nghĩa, mà Thomas cũng luôn miệng nói cảm ơn không ngừng.
Sau khi trò chuyện kết thúc, Thomas mỉm cười rời đi.
"Jerry, Thomas có người yêu không?" Lôi Thiệu Hành hỏi.
"Không có, anh ta chưa từng thổ lộ qua." Toàn bộ tâm tư của Jerry đều dồn vào trong vụ án. Anh vừa thu dọn những văn kiện ngổn ngang trên bàn vừa nói "May mà một năm trước Thomas đã mua bảo hiểm rồi, nếu như anh ta thắng vụ này thì sẽ thu được tiền bồi Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo nthường cao tới ngàn vạn USD, cái này cũng coi như là phí chữa bệnh cao nhất. Có điều mất đi tay phải nhạy bén mà đổi lấy nhiều tiền như vậy cũng coi như đáng giá."
"Lôi, vậy tôi đi ra ngoài trước." Jerry thu thập xong phần mình thì đứng dậy rời đi "Ừ, còn có tiểu thư Hải Lam đáng yêu, rảnh rỗi mời cô dùng bữa tối?"
Dĩ nhiên trên khuôn mặt Lôi Thiệu Hành lại hiện ra nụ cười quen thuộc.
Úy Hải Lam cũng mỉm cười nhưng vẫn lắc đầu.
Không biết phải làm sao, Jerry nhìn thấy hai người bọn họ mỉm cười thì da đầu đột nhiên có chút tê dại.
Tại sao hai người này đều có nụ cười đến đáng sợ như vậy?
Úy Hải Lam nhìn thấy Lôi Thiệu Hành còn cầm bức ảnh không tha, rốt cục không nhịn được hỏi: "Có vấn đề gì không?"
Lôi Thiệu Hành thả bức ảnh xuống, bên trong nụ cười ấm áp còn mang theo vài phần tà nịnh, tự lẩm bẩm "Hóa ra là như vậy."
Úy Hải Lam không biết tại sao anh lại lẩm bẩm gì đó, cũng không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thì đột nhiên nhìn thấy anh đưa hai tấm hình kia cho cô.
"Úy, em thích đánh trống sao?"
Úy Hải Lam cũng không trả lời, đó là vấn đề mà ngay cả cô cũng không biết.
"Thomas là thần tượng của em sao?" Anh mỉm cười nói, cũng không cần cô trả lời, sau đó cúi đầu hôn khắp khuôn mặt cô "Ma quỷ vẫn là thiên sứ đấy."