Úy Hải Lam không nói gì, làm sao người đàn ông này lại đẹp như vậy?
Lôi Thiệu Hành lại vẫy tay với cô, anh vẫn nhất quán(*) làm động tác này khiến cô có cảm giác mình giống như một động vật nhỏ nào đó, mà anh quả thật cũng đã từng nói qua với cô như vậy. Cô không bước tới, chỉ nhàn nhạt mở miệng "Không phải anh vẫn còn đang làm việc sao? Em không quấy rầy anh, em xuống dưới đợi."
(*) Có tính thống nhất từ đầu đến cuối, trước sau không mâu thuẫn, trái ngược nhau
"Đừng, anh sẽ nhanh chóng xong đây." Anh trầm giọng nói, cầm bút nhanh chóng ký tên "Phần văn kiện cuối cùng này xem xong có thể đi. Lúc này, em suy nghĩ xem ngày hôm nay chúng ta nên đi đâu ăn cơm, thuận tiện suy nghĩ lễ Giáng Sinh thích quà gì. Lúc đầu anh muốn có người tới đây cùng em, hiện tại không được, hai người kia không biết đi đâu rồi, chắc một lát cũng cũng không thẻ trở về được, tay em còn bị thương, anh cũng không tiện dẫn em đi chơi."
"Ai muốn tới đây?" Úy Hải Lam có chút hoài nghi.
Lôi Thiệu Hành cúi đầu xem tài liệu, đọc nhanh như gió, trầm mặc nói "Một nam một nữ."
"Người nào?"
"Chờ đến khi em biết, em sẽ cảm thấy rất có hứng thú với cô gái kia."
Anh cố ý nói úp mở, cô cũng không hề tiếp tục truy vấn(*).
(*) Hỏi ráo riết để tìm ra manh mối.
Úy Hải Lam đứng ở trước hồ cá xem những con cá xinh đẹp, không bao lâu anh xếp lại tài liệu, đứng dậy nói: "Được rồi, chúng ta đi."
Úy Hải Lam kinh ngạc, lúc này mới có bao lâu đâu, anh đã xem xong phần tài liệu kia rồi?
Lôi Thiệu Hành lấy áo khoác đi tới bên cạnh cô, thuận thế nắm cả bờ vai cô đi ra ngoài. Anh cố ý không chạm vào áo khoác ngoài mà bên trong còn đeo băng cả cánh tay của cô, cẩn thận dẫn cô ra ngoài. Bước chân của anh cũng rất nhỏ rất chậm, Úy Hải Lam không chịu nổi hỏi "Anh đạp con kiến à?"
Lôi Thiệu Hành lườm cô một cái, lúc này mới bước nhanh hơn.
Mới vừa đi tới chỗ rẽ cầu thang ngay lầu hai, chỉ nghe thấy trong đại sảnh vang lên một hồi tiếng gào khóc thảm thiết, vô cùng thê lương.
Người phụ nữ ôm bé trai ngồi dưới đất, khóc đến khuôn mặt đều là nước mắt, thương tâm than vãn "Tôi sống thế nào được nữa? Cô nhi quả phụ chúng tôi làm thế nào tiếp tục sống được nữa? Các anh là luật sư, chẳng lẽ không thể ra mặtDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, vì chính nghĩa được sao? Thế giới này không có chân lý à? Mỗi người trong các anh đã thông đồng với nhau rồi cho nên vụ án này cũng không chịu nhận. Vĩnh Sinh ơi, anh ở trên trời nhìn xuống mà coi, lương tâm của những người này bị chó ăn mất rồi."
"Phu nhân Giang, bà mau dậy đi! Có lời gì từ từ nói."
"Thế giới này không có thiên lý (công lý) thì còn lời gì để nói."
Mặc cho nhân viên khuyên nhủ như thế nào nhưng người phụ nữ kia đều bỏ mặc, càng bộc phát khả năng khóc rống gay gắt.
"Bà đừng như vậy, nơi này là nơi công cộng. Nếu bà không chịu đứng lên, tôi chỉ có thể gọi bảo vệ đến."
"Các anh cứ gọi đi, tôi vừa ra khỏi nơi này sẽ lập tức lao vào sư tử đá bên ngoài để chết cho xem." Người phụ nữ buông lời tàn nhẫn nói.
"Oa ——" Bé trai cũng lớn tiếng khóc lên "Mẹ, con rất đói."
Trong đại sảnh hỗn loạn, nhất thời cũng không biết nên làm sao mới phải.
Úy Hải Lam nhìn cảnh tượng này, quả thật bị giật mình.
Rốt cuộc là chuyện gì lại khiến một người phụ nữ dẫn theo con trai nói ra lời nói dứt khoát như thế này?
Thư ký Vương lập tức nhanh nhẹn xử lý, lạnh giọng nói "Lập tức báo cảnh sát."
"Tiên sinh Lôi!" Có người nhìn thấy Lôi Thiệu Hành từ cầu thang đi xuống nên vội vàng hô to.
Trong phút chốc, mọi người rối rít cung kính cúi người chào anh.
Úy Hải Lam theo Lôi Thiệu Hành đứng ở khúc quanh, tay anh vẫn còn ôm hông cô, cô đứng bên cạnh liếc mắt nhìn về hướng anh chỉ thấy khuôn mặt anh lạnh lùng, không vì điều gì mà thay đổi tựa như tất cả mọi việc trước mắt đều không liên quan đến anh, lấy cái chết để uy hiếp chỉ là gió xuân mưa phùn, nếu thật chết rồi cũng sẽ không khiến anh có một chút rung động nào. Trong lúc nhất thời, cô như có loại ảo giác, anh giống như vua của một đất nước, bình chân như vại (ung dung trầm tĩnh) nhưng cũng máu lạnh vô tình.
Lôi Thiệu Hành ôm cô đi xuống lầu, Vương San vội vàng nghênh đón "Tiên sinh Lôi, nơi này để tôi xử lý."
Lôi Thiệu Hành không nói một lời, chỉ trầm mặc mỉm cười, ôm cô ra khỏi sở Sự Vụ.
Mà người phụ nữ vốn đang té ngồi trên mặt đất kêu khóc ầm ĩ kia lại đột nhiên đứng dậy chạy về phía bọn họ "Luật sư Lôi! Cầu xin anh cứu chúng tôi."
Người phụ nữ khóc đến khuôn mặt ướt đẫm, nước mắt hòa lẫn vào nhau "Luật sư Lôi, cả Xuân Thành này cũng chỉ có mình anh mới có thể cứu tôi. Anh nhân từ rộng lượng cứu lấy chúng tôi. Luật sư Lôi, tôi quỳ xuống cầu xin anh cứu lấy hai mẹ con chúng tôi, nếu không… chúng tôi cũng không biết phải sống như thế nào."
Lôi Thiệu Hành không thể không dừng bước, cúi đầu nhìn xuống người phụ nữ đang quỳ lạy trước mặt mình.
Nụ cười của anh ấm áp, trầm giọng nói "Thật xin lỗi, tôi đã không nhận vụ án nữa, bà có thể tìm luật sư khác trong sở Sự Vụ này."
"Luật sư Lôi! Không ai chịu nhận vụ án này! Luật sư Lôi! Tôi van cầu anh! Tôi dập đầu với anh!" Người phụ nữ đau khổ cầu khẩn, chật vật bắt đầu dập đầu xuống đất từng cái lại từng cái.
Nhân viên bảo vệ duy trì trật tự ở phía trước can đảm ngăn cản vây quanh người phụ nữ này ở giữa.
Lôi Thiệu Hành lấy thân che chở cho Úy Hải Lam, dẫn cô đi ra hướng cửa chính.
"Luật sư Lôi ——" Tiếng khóc thê lương từ phía sau truyền đến.
Úy Hải Lam muốn nói gì đó nhưng anh lại mở miệng trước cô "Không cần nhiều chuyện."
Giọng nói bình thường bốn chữ lại khiến mọi suy nghĩ trong lòng cô biến mất.
Úy Hải Lam vẫn hiểu tính tình của anh, từ trước đến giờ đã nói một thì không có hai, không quan tâm vào thời điểm nào, ngay cả khi người khác chết trước mặt anh, anh cũng sẽ không hề liếc mắt nhìn. Cuộc đời muôn màu muôn vẻ, mỗi người đều có đau khổ và khó khăn của riêng mình, cô cũng không phải thần phật đại từ đại bi mà bất quá chỉ nhỏ bé như muối bỏ biển mà thôi, lấy đâu ra năng lực để cô đi cứu muôn dân trăm họ đây.
Khi cô bước ra cửa, trong nháy mắt lại có người nắm lấy vạt áo cô.
Úy Hải Lam lập tức kinh ngạc, chợt nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy cậu bé kia.
Cậu bé chỉ khoảng bốn tuổi, gầy teo nho nhỏ, hơn nữa rất đen, giống như đã không ăn uống đủ chất dinh dưỡng trong thời gian lâu dài. Không thể so sánh cậu với Nhiếp Đồng, từ nhỏ Nhiếp Đồng được nuông chiều, cuộc sống cực kỳ tươi đẹp, thế nhưng cuộc sống của cậu lại rất đỗi cằn cỗi và gian khổ, cho nên ngay cả cặp mắt to cũng lộ ra một tia nhỏ bé đến đáng thương, bộ dạng rưng rưng nhìn cô đến đáng thương.
Cậu bé e dè mở miệng, giọng trẻ con trong suốt lại khiến cô có chút run sợ "Dì à, có thể giúp mẹ cháu một lần được hay không?"
Cứ như vậy Úy Hải Lam nhìn anh một hồi lâu, cô cảm nhận được bàn tay anh vịn bên hông cô càng nắm chặt lại, ý bảo cô đừng để ý đến, hãy bỏ mặc và rời đi.
Cô chần chờ kiên quyết dứt khoát xoay người lại.
Nhưng đứa bé kia lại cũng níu lấy vạt áo Lôi Thiệu Hành vừa hô to "Chú à, giúp mẹ cháu được không?"
Nhìn thấy tình cảnh này, trong đầu Lôi Thiệu Hành loáng thoáng hiện lên tình cảnh năm đó, rõ ràng trí nhớ đang bị phong kín mà trong khoảnh khắc lại như gông xiềng đứt đoạn, thoáng chốc như nước thủy triều vọt tới, bỗng nhiên ép lồng ngực anh thành một cỗ uất ức khiến tròng mắt anh căng thẳng, trong nháy mắt bản thân không thể tự kiềm chế, vẻ mặt nghiêm trang nặng nề.
Úy Hải Lam giằng co hồi lâu, vẫn không thể chịu nổi.
Cô nhìn anh nói "Có thể anh cho rằng em xen vào việc của người khác, cũng có thể nói rằng em không biết tự lượng sức mình, nhưng nếu như có thể anh hãy giúp bọn họ một chút."
Một hồi lâu sau, Lôi Thiệu Hành mới nói: "Cho anh một lý do trước."
Lúc này Úy Hải Lam mờ mịt, lại cũng không nghĩ ra lý do gì, chợt ánh mắt nhìn thấy lịch thể hiện ngày lễ Giáng Sinh bật thốt lên, "Coi như là tặng quà lễ Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Giáng Sinh cho em được không?" Cô dừng một chút làm như sợ anh từ chối lại nói "Chính anh cũng mới vừa nói cho em suy nghĩ xem muốn quà tặng gì, không phải tùy ý em chọn sao?"
Lôi Thiệu Hành chăm chú nhìn cô, trầm mặc cười nói "Anh còn tưởng từ trước đến giờ lời anh nói em chỉ xem như gió thoảng bên tai thôi đấy."
"Vậy anh đồng ý?" Úy Hải Lam khẩn cấp hỏi, mặt mày mang vẻ vui mừng.
Tầm mắt Lôi Thiệu Hành di chuyển tới trước mặt đứa bé kia, thậm chí không để ý trên người cậu đầy vết bẩn, trực tiếp ôm cậu lên "Mới vừa rồi có nói đói bụng phải không?"
"Dạ." Bé trai có chút lo lắng gật đầu.
"Vậy chúng ta đi ăn cơm."
"Dạ."
Úy Hải Lam lộ ra một nụ cười, hướng ra phía sau hô to với người phụ nữ còn quỳ trên mặt đất khóc thút thít kia "Bà mau dậy đi! Vừa ăn cơm vừa nói."
Dường như người phụ nữ kia quá vui mừng nên nhất thời cũng mất phản ứng.
Cuối cùng vẫn là Vương San dìu bà đứng lên "Phu nhân Giang, đứng lên rồi hãy nói."
Người phụ nữ há miệng to có lẽ là không tin, lẩm bẩm hỏi: "Có thật không? Luật sư Lôi nhận vụ này thật sao?"
Người phụ nữ lại khóc thất thanh, lau nước mắt đi về phía Lôi Thiệu Hành.
Bốn người lục tục rời khỏi nơi vừa xảy ra chuyện, chỉ để lại cảnh mọi người há mồm trợn mắt không dám tin.
Ông trời ơi! Vậy mà tiên sinh Lôi lại nhận vụ án?
Phải biết rằng bao nhiêu người đã ra giá rất cao xin anh nhận án mà cho đến bây giờ anh đều không nhận.
Mọi người nhìn quanh chỉ thấy chiếc xe kia đã chở bọn họ đi xa.
Trong xe, người phụ nữ ôm đứa bé ngại ngùng ngồi co rúc trong góc. Bé trai chưa bao giờ được ngồi trên xe hơi như vậy, đôi mắt quan sát qua lại bốn phía, thỉnh thoảng tò mò đụng chạm. Người phụ nữ vội vàng bắt lại tay nhỏ bé của cậu, không để cho cậu đụng chạm loạn xạ, vừa ngượng ngùng gật đầu nói xin lỗi.
"Luật sư Lôi, mời ngài lên tòa án thì phí luật sư là bao nhiêu?" Người phụ nữ lắp bắp hỏi.
Người phụ nữ có chút sợ hãi, bà không biết người có tiền ăn một bữa cơm có giá bao nhiêu.
Úy Hải Lam ngồi bên cạnh thông minh lên tiếng "Như vậy đi, bà chỉ cần mời chúng tôi đến nhà của bà ăn cơm thôi."