Nửa đường bỗng nhiên lại xuất hiện một "Trình Giảo Kim" (một nhân vật chuyên ngăn cản đường đi của người khác), Úy Hải Lam không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Viên Viên. Cô chỉ nói đơn giản rằng mình đang ở nhà nên không tiện nói chuyện, chỉ nói một câu "Bây giờ tớ đến tìm cậu." Viên Viên còn tưởng rằng cô muốn tới tìm mình chơi đùa cũng sảng khoái đồng ý. Đợi đến khi đến được khu nhà Viên Viên, Úy Hải Lam đi thẳng xuống xe chạy về phía nơi nhà lớn.
"Ngày hôm nay gió nào thổi cậu lạc đến đây nhỉ? Cậu làm sao đột nhiên muốn đến tìm tớ? Uống chút gì không?" Viên Viên mở cửa, xoay người hướng về tủ lạnh. Cô vẫn còn đang mặc áo ngủ, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, đeo băng đô cài tóc lên hết trông thật buồn cười, tóc cũng được bới cao lên.
Úy Hải Lam trở tay đóng cửa lại, vội vã nói: "Viên Viên, thay quần áo đi theo tớ."
"A? Sao vậy?"
"Trước tiên thay quần áo đi, vừa thay quần áo tớ vừa kể cho cậu nghe."
Viên Viên nghĩ nghĩ khẳng định là có việc, cô lại vào trong một lúc tiện tay chọn quần áo lại từ trong phòng nghênh ngang bắt đầu thay “Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Úy Hải Lam biết không gạt được Viên Viên, bên cạnh đó cô còn cần cô ấy hỗ trợ ứng phó mình, không thể làm gì khác hơn là nói rõ sự thật.
Viên Viên vừa nghe xong, không nhịn được liền bắt đầu mắng "Thứ đồ gì nhỉ? Thẩm Du An sao lại như vậy? Cậu ta lại cư nhiên muốn cậu giúp thiết kế trang phục cho bạn gái, còn Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,muốn cậu tự mình đưa bản thiết kế qua cho cô ấy xem? Còn cô gái Lộ Yên kia coi mình là ai vậy? Còn cậu nữa, cậu không biết từ chối yêu cầu của tên tiểu tử Thẩm Du An kia sao?"
Úy Hải Lam nhìn Viên Viên từ tốn nói: "Trước đây, cậu ấy đã giúp tớ rất nhiều lần rồi, lần này coi như là tớ trả lại cậu ấy."
Đối với những chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ, không phải Viên Viên không biết.
Dù sao ba năm qua, bọn họ đều ở cùng nhau.
Kỳ thực lúc mới bắt đầu, Viên Viên đã xem bọn họ sẽ trở thành một đôi. Thẩm Du An cũng coi như là một thanh niên ưu tú, tuy rằng giàu có nhưng tính khí rất tốt, con người cũng ấm áp hào phóng. Nếu như Úy Hải Lam theo cậu ta, tuyệt đối sẽ không lo lắng bị bắt nạt. Ngược lại, Thẩm Du An cũng yêu thích Úy Hải Lam như vậy. Thế nhưng thế sự vô thường, quá nhiều chuyện không cách nào đoán được, những tưởng con người vẫn là như thế nhưng cuối cùng lại không phải như vậy.
Viên Viên hiểu ý của cô nhưng có chút thương cảm.
Cô mặc quần áo tử tế đi tới trước mặt Úy Hải Lam, đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô "Vậy thì đi, làm một lần cho rõ ràng, đỡ phải cả đời này trong lòng đều phải day dứt."
Úy Hải Lam lặng lẽ gật đầu.
Chờ đến khi hai người xuống lầu, nhanh chóng đi ra khỏi tiểu khu thì trong xe đã có một người bước xuống.
Lôi Thiệu Hành từ chỗ ghế lái bước ra, dung nhan anh tuấn, dáng dấp phong độ khiến người khác chú ý.
Viên Viên không khỏi kinh ngạc hỏi: "Luật sư Lôi tự lái xe đến đón sao?"
Úy Hải Lam không nhìn thấy Hà Dịch, ý thức được có khả năng là anh ta bị sai phái vào việc khác rồi. Cô không nói thêm gì nữa, mặc anh ta galant mở cửa xe cho các cô.
Xe hướng cạnh biển chạy tới, lại có Viên Viên làm bạn, vì thế dọc theo con đường này bầu không khí vẫn tính là hòa hợp.
"Luật sư Lôi, anh thật khổ cực, làm phiền anh làm tài xế."
Anh mỉm cười trả lời một câu "Không có chuyện gì."
"A! Lôi luật sư, nghe nói anh sẽ không nhận vụ án nào nữa?"
"Ừm, cuối tháng chín sẽ không nhận nữa."
"Trong năm qua sở Sự Vụ thật sự may mắn, luật sư Lôi, nếu như anh thật sự không tiếp nhận vụ án nữa thì thật quá đáng tiếc. Hải Lam, cậu nói đúng hay không?"
Úy Hải Lam vốn cũng không nghe thấy bọn họ tán gẫu về việc gì, chỉ tùy ý "Ừm" một tiếng.
Hai người tùy ý nói chuyện phiếm từ công việc trong công ty cho tới sinh hoạt thường ngày.
Viên Viên như đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại kéo Úy Hải Lam lại pha trò nói: "Luật sư Lôi, tôi đã nói với anh rồi, trước đây khi còn ngồi học trên ghế nhà trường, mỗi người đều biểu diễn tiết mục. Sau đó, khi đến phiên Hải Lam, cô ấy lên sân khấu đưa ra một câu đố cho mọi người, kết quả là không có một ai đoán được, mà đáp án kia của cô ấy cũng thật làm cho tôi ngất."
"Ồ? Câu đố gì vậy?" Ánh mắt Lôi Thiệu Hành nhìn thẳng phía trước, nghiêm túc lái xe.
Viên Viên ho nhẹ một tiếng, êm tai nói: "Trước kia, có một con thỏ trắng nhỏ ở trong rừng rậm bị lạc đường..."
Nụ cười trên khuôn mặt Lôi Thiệu Hành càng ngày càng sâu, thế nhưng anh vẫn im lặng không lên tiếng làm như đang lắng nghe. Ngẩng đầu liếc mắt trước kính xe, chỉ thấy vẻ mặt cô có chút suy sụp. Anh một tay nắm chặt tay lái, một tay khác duỗi ra đặt trên bệ cửa sổ, Úy Hải Lam từ góc độ này nhìn tới cũng có thể phát hiện ra anh đang cười trộm, nhất thời càng thêm lúng túng.
"Luật sư Lôi, anh thử đoán xem?"
"Trắng, xám, còn nếu không phải vậy thì chính là đen."
"Không đúng, tất cả đều không đúng."
"Đoán không ra."
Viên Viên kéo tay Úy Hải Lam ra hiệu cô trả lời.
Úy Hải Lam nhíu lông mày, có chút lơ là nói: "Muốn biết sao? Vậy hãy để cho tôi ngủ một giấc."
"Ha ha, đúng đúng, chính là đáp án này." Viên Viên cười to.
Úy Hải Lam càng cảm thấy bất đắc dĩ nhưng anh ngồi phía trước cũng tà tà khẽ cười thành tiếng: "Ha ha."
Tiếng cười của anh càng thêm cực kỳ sung sướng, phảng phất là thật tâm từ trong lòng phát ra.
Chờ đến cạnh biển, Lôi Thiệu Hành cũng không xuống xe, chỉ nói mình ở trên xe.
"Làm phiền luật sư Lôi rồi, chúng tôi đi một lát sẽ trở lại." Lúc nãy ở trên đường, Viên Viên chủ động nói ngày hôm nay mình cùng một vài người bạn ở chỗ này đập chân (ý là dùng chân đập xuống nước) cũng thuận tiện thảo luận một chút, ý tứ trong lời nói này chính là đàn ông không tiện đi vào.
Viên Viên cười gật đầu, vội vàng kéo Úy Hải Lam rời đi.
"A! Thật là hữu kinh vô hiểm (bị hoảng sợ nhưng không có nguy hiểm gì.)!"
Dọc theo bờ biển, đi được một đoạn đường rất dài, rốt cuộc cũng tìm được Lộ Yên.
Cô cùng mười mấy người nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp ngồi dưới ghế tựa dưới bãi cát có tán cây che nắng, bên cạnh còn có trợ lý thân cận, không thiếu bất cứ gì cả. Lộ Yên nằm trên ghế ở bãi cát đang bôi kem chống nắng, mặc bikini, vóc người hoàn mỹ làm lộ ra da thịt trắng nõn khiến người ta thầm khen ngợi.
Úy Hải Lam yêu cầu Viên Viên đứng ở phía xa chờ mình, còn cô một mình đi vào.
Cô vừa muốn đến gần thì liền bị người khác ngăn cản.
Trợ lý đi thông báo một tiếng, lúc này mới cho phép cô đi vào trong.
"Hải Lam, cô đến rồi, khát nước không? Có muốn uống chút gì không?" Lộ Yên cười hỏi.
Úy Hải Lam lấy từ trong túi ra tập thiết kế đưa cho cô ấy "Không, cô xem trước một chút đi."
"Được, cô chờ một chút." Lộ Yên từ từ bôi kem chống nắng cho mình để mặc Úy hải Lam đứng dưới ánh mặt trời đang đốt cháy da thịt. Mãi đến lúc Lộ Yên bôi kem xong xuôi, cô ấy mới đứng dậy mỉm cười lấy áo khoác bằng lụa mỏng khoác lên người, sau đó mới tiếp nhận bản thiết kế trong tay Úy Hải Lam đi vào bãi cát vắng người "Chúng ta đi đâu thôi."
Gió biển cũng hơi lớn, cũng càng ẩm ướt mang theo mùi tanh đặc trưng của biển.
"Ừm, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, có điều cũng muốn sửa chữa một chút, nói thí dụ như bên này đi..." Giọng nói Lộ Yên êm ái từ phía trước bay tới, Úy Hải Lam chỉ yên lặng đi theo cô ta. Thế nhưng, sau khi nghe xong, bản thiết kế của cô đã bị sửa chữa hơn phân nửa, cuối cùng đó đã không phải phong cách thiết kế ban đầu mà cô muốn.
Lộ Yên dừng bước lại, sau đó xoay người nhìn về phía Úy Hải Lam, trao lại bản thiết kế "Hãy nghe tôi, về sửa lại bản thiết kế này một lần nữa."
Úy Hải Lam cũng dừng bước lại, đưa tay nhận Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,lại bản thiết kế, không nhanh không chậm nói: "Nếu như không hài lòng, vậy tôi cũng không có cách nào."
"Vậy tôi sẽ nói với Thẩm Du An, tôi nghĩ cô sẽ nghe lời của anh ấy." Lộ Yên cười nói.
Úy Hải Lam tỉ mỉ cất bản thiết kế vào túi xách, giọng cô khinh bạc mà mạnh mẽ "Tôi sẽ không sữa chữa lại bất kỳ chỗ nào."
Nhìn thấy cô muốn đi, Lộ Yên mở miệng hướng về phía cô reo lên "Úy Hải Lam, là việc có tiền kiếm lời, cô cũng không làm sao? Tôi có thể dùng bản thiết kế trang phục này của cô, đó là nể mặt cô rồi. Cô cho mình là ai? Vẫn có cảm giác mình là một nhà thiết kế nổi danh sao? Nên nhớ cô còn chưa trở thành một nhà thiết kế thực thụ đấy. Đừng làm ra vẻ mình ghê gớm lắm đây! Nếu như không phải thẩm Du An đã đề cử cô thì tôi cũng không muốn để cho cô thiết kế trang phục cho mình."
Úy Hải Lam chỉ lạnh lùng nhìn cô ấy, còn Lộ Yên bị cô nhìn đến nỗi trong lòng bỗng cảm thấy nhút nhát.
Một lát sau, cô mới mở miệng "Thẩm Du An nhất định là bị mù rồi."
Trong lòng Lộ Yên run lên, gương mặt xinh đẹp bỗng nhiên vặn vẹo. Cô nhanh chân tiến lên, kéo Úy Hải Lam lại không cho cô đi "Cô muốn thế nào?"
Úy Hải Lam chẳng muốn cùng cô ấy tranh chấp, chỉ dùng một lực đẩy cô ta ra.
Dù sức lực của Úy Hải Lam không bằng đàn ông nhưng so với những cô gái bình thường thì phải mạnh hơn rất nhiều. Cô chỉ cần đẩy một cái như thế liền thành công đẩy ngã Lộ Yên xuống đất. Sâu trong bãi cát còn có chiếc lọ bị vỡ nát, dưới áp lực nặng nề, Lộ Yên cố tình nặng tay ép đến chỗ vỡ của chiếc lọ lập tức máu tuôn trào, đau đến rơi lệ "Đau quá!"
Trợ lý nhìn thấy tình hình không ổn thì chạy vội tới, mà ở cách đó không xa Viên Viên cũng chạy tới.
"Xảy ra chuyện gì? Sao cô lại ra tay với cô ấy như thế?" Trợ lý tức giận chất vấn, tiện thể vừa đỡ Lộ Yên dậy.
Lộ Yên đã khóc đến lê hoa đái lệ (khóc như mưa), bộ dáng vô cùng vô tội oan ức.
Viên Viên thở hồng hộc chạy tới, vừa mở miệng ra chính là: "Rõ ràng là chính cô ra tay trước, thậm chí còn kéo Hải Lam mà. Tôi đã nhìn thấy hết."
"Vâng, là tôi sai, đều là tôi sai." Lộ Yên lẩm bẩm nói, lại dặn dò trợ lý dìu cô sang một bên.
Trợ lý chán ghét trừng mắt nhìn các cô, hiển nhiên coi các cô chính là đang bắt nạt người bọn họ.
Úy Hải Lam không muốn nói nhiều, ngược lại Viên Viên căm phẫn không ngớt.
"Người phụ nữ kia làm gì vậy? Tốt bụng đưa bản thiết kế đến cho cô ta phê duyệt mà cô ta lại lôi kéo cậu. Sao Thẩm Du An lại có thể giao du với loại phụ nữ này? Tớ cảm thấy cô ấy đã coi cậu như là kẻ địch rồi, vì lẽ đó cô ấy mới cố ý làm vậy, còn khiến cậu chạy đến một nơi xa như thế này, điều đó nói rõ cô ấy rất khó chịu với cậu."
Viên Viên không cam lòng, mà Úy Hải Lam chỉ nói một câu: "Viên Viên, cậu đừng tìm Thẩm Du An."
"Tớ..." Viên Viên xẹp miệng, không thể làm gì khác hơn là trả lời "Biết rồi, biết rồi."
Mà ở đầu bờ biển thật dài kia, chiếc xe vẫn ngừng ở chỗ cũ.
Lôi Thiệu Hành dựa vào thân xe, phóng tầm mắt tới mảnh biển rộng. Biển rộng màu lục bích cùng bầu trời xa xăm liên tiếp tạo thành một mảnh trùng điệp. Anh một tay đút vào túi quần tây, một tay khác lại cầm điếu thuốc, lượn lờ nhả khói, làn khói trắng bay lên nhanh chóng bị gió thổi tán loạn. Tóc đen tung bay, hai mắt hơi nheo lại, khóe miệng kéo xuống một đường cong.
Anh lẳng lặng chờ đợi, càng có loại cảm giác an tâm.
"Luật sư Lôi, thật xin lỗi, đã để anh đợi lâu!" Viên Viên vội vàng vẫy tay.
Úy Hải Lam đến gần anh, chỉ nói ra hai chữ lạnh lung xa cách "Cảm ơn."
Lôi Thiệu Hành đột nhiên cảm thấy hai chữ này thật khiến người ta khó chịu.