Cuộc sống lại trở về bình thường, bình thường đến nỗi không có một tin sóng gió nào nổi lên. Cũng đã lâu rồi Vương San cũng không gọi điện thoại đến, người kia cũng tự nhiên không trở lại tìm cô nhưng lâu lâu vẫn sẽ xuất hiện trước mặt cô. Tin tức trên tạp chí chỉ là bàn luận về chuyện trà dư tửu hậu không còn gì mới mẻ.
Tháng ngày trôi qua, Úy Hải Lam cũng vẫn đi lại giữa công ty và nhà mình, cũng vẫn sinh sống bình thường ở hai nơi. Mặc dù cũng cảm thấy có chút khô khan vô vị nhưng tạm thời mọi chuyện rất ổn định.
Vào thời điểm tình cờ, cô sẽ được hộ tống ra bên ngoài để lấy tư liệu thiết kế.
Đường lộ thật náo nhiệt, gió lạnh lẽo thổi tới, lúc này mới ý thức được trời đã dần vào thu rồi.
Vào xế chiều thứ sáu, trường học tan học tương đối sớm, những học sinh tụ tập lại cùng rủ nhau đi dạo phố. Các nữ sinh dắt tay các em nhỏ nhìn đông lại nhìn tây, dù không mua gì nhưng vẫn vào nhìn ngắm cho thoả mãn tính tò mò của mình. Những khuôn mặt ngây ngô, dễ thương kia khiến cô lại nhớ đến một người.
Từ khi Viên Viên vào làm việc ở Sở sự vụ ngành luật sư (những công việc hành chánh thuộc chuyên ngành luật sư) thì cô cũng dần dần bắt đầu bận rộn. Chính vì thế, các cô cũng không còn gặp mặt nhau thường xuyên như lúc trước nữa.
Nhớ tới bài hát nào đó: Bọn họ đều cùng già đi chứ? Bọn họ sẽ ở nơi nào nhỉ? Chúng ta cứ như vậy, mỗi người cứ phải bôn ba tất bật ở nơi chân trời của riêng mình.
Lúc nghe bài hát này, tuy cô cũng cảm thấy thương cảm nhưng vẫn còn giấu trong lòng nguyện vọng tuyệt vời đó. Bây giờ khi thực sự bước vào chân trời của riêng mình thì cô mới die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..cảm thấy biển người thật mênh mông. Trong nhận thức của Úy Hải Lam, bạn bè không cứ phải dính nhau mỗi ngày, không cần vài ngày lại gọi điện thoại thăm hỏi lẫn nhau, chỉ cần biết dù mình ở đâu trên thế giới này thì vẫn luôn có một người cứ yên lặng nhớ đến mình. Bởi vì đã từng tồn tại một người như vậy nên đối với cô, phần nhớ nhung này lại đặc biệt cảm động.
Tính ra đúng là đã lâu không gặp, Úy Hải Lam lại không muốn phải chủ động hẹn Viên Viên.
Hộ Thành Hà là bờ sông thoáng mát, trang nhã. Nước sông màu lục bích dập dờn gợn sóng, vài con chim bay lượn chung quanh, thỉnh thoảng dừng lại bơi lội trong hồ. Hai bờ sông bao quanh cây cối rậm rạp, không khí trong lành tươi mát, dọc theo bờ sông là hành lang dành cho người đi bộ, dường như quang cảnh nơi đây chỉ dành cho sự hưởng thụ. Ánh chiều tà dần buông xuống nhàn hạ thoải mái khiến con người cũng không suy nghĩ nhiều. Họ thong thả lui tới bôn ba giữa dòng người đông đúc nhưng cuối cùng chỉ thật sự muốn chạy thật nhanh về nhà mình.
Như vậy ánh tà dương trông như là rất đẹp nhưng nếu ngày nào cũng được nhìn thấy nó thì có vẻ như nó cũng không có gì quý giá.
Viên Viên vẫn như cũ, ăn mặc tùy ý, áo sơ mi trắng phối quần jean, bên ngoài lại khoác lên chiếc áo khoác thoải mái. Đôi tay xách chiếc túi màu đen có chút phù hợp với hình dáng của một đại luật sư, trầm ổn lại trang trọng nghiêm túc.
"Ôi! Mệt chết tớ rồi!" Viên Viên chạy vội tới, đã thở không ra hơi nói: "Chờ lâu lắm rồi sao?"
"Không, tớ cũng vừa mới đến đây." Úy Hải Lam kéo cô ngồi xuống, Viên Viên lại nói "Hải Lam, tớ đã nói với cậu rồi, tớ phải đi bây giờ không thể ở lâu thêm. Ba tớ vừa gọi điện thoại rồi, nói rằng trong nhà có khách tới, dì dượng tớ và còn có con trai bảo bối của bọn họ cũng đến tham dự."
"Vậy cậu còn cố ý chạy tới nơi này làm gì? Ngồi nghỉ ngơi một lúc sau đó nhanh đi về đi."
Viên Viên gật mạnh đầu, Úy Hải Lam thuận miệng hỏi: "Gần đây vẫn khỏe chứ?"
"Cũng khoẻ, chỉ là quá bận."
"Làm luật sự không phải dễ, tớ chỉ có thể an ủi tinh thần với cậu thôi."
"Bỏ đi! Đúng rồi, gần đây cậu thế nào?"
"Trước đó vài ngày rất bận bịu nhưng giờ thì ổn rồi."
"Ừ." Viên Viên nhếch miệng nhỏ, trong đầu hình như đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên liền quay đầu hỏi: "Thực ra tớ có một chuyện rất tò mò, vì vậy tớ nghĩ mình nên hỏi cậu một chút. Cậu cũng biết, có nhiều chuyện chúng ta không thể nói qua điện thoại mà phải trực tiếp gặp nhau mới có thể nói được."
Úy Hải Lam nở nụ cười "Ừ, cậu hỏi đi, tớ đang chờ cậu hỏi."
Viên Viên cười ha hả, ôm cánh tay của cô nói: "Hải Lam, rốt cuộc là cậu và luật sư Lôi có nói chuyện yêu đương với nhau chưa?"
"Nói thì thế nào mà không nói thì sao?" Cô trả lời nhát gừng, cũng không trực tiếp trả lời.
Viên Viên cũng hiểu rõ Úy Hải Lam, nếu như không có chuyện gì thì cô ấy tuyệt đối sẽ phủ nhận. Chính vì thế, xem ra là có việc này thật rồi. Cô lại hỏi: "Vậy cậu đã từ chối Thẩm Du An rồi sao?"
"Ừ."
"Chả trách." Viên Viên tặc lưỡi, cảm khái nói: "Trước đó vài ngày, ngày nào tên Thẩm Du An kia cũng đi tìm Từ Minh Lãng kéo ra ngoài uống rượu. Hơn nữa mỗi ngày đều uống đến say khướt mới trở lại, từ Minh Lãng cũng hết cách rồi, anh ta cũng không thể nhìn Thẩm Du An tự sinh tự diệt nên cũng chỉ biết ở bên cạnh chăm sóc cậu ta thôi. Có một ngày vào buổi tối Thẩm Du An uống nhiều rồi, nói muốn đi tìm cậu. Từ Minh Lãng ngăn cậu ta lại nhưng cậu ta không chịu, lại liền động thủ đấu võ, đánh xong lại đá lung tung vào xe đang đậu gần đó. Bỗng đâu một chiếc xe lướt nhanh qua mặt cậu ta, may mà tài xế dừng xe kịp lúc, nếu không thì đã đụng phải cậu ta rồi. Sau đó, Từ Minh Lãng kiên quyết phải đưa cậu ta về nhà. Vậy cậu nói xem bình thường cậu ta là một người đàn ông nhã nhặn tuấn tú như vậy mà tại sao cũng có lúc say khướt như vậy?"
Úy Hải Lam không đáp lại câu nào, có thể cô cũng đang giật mình.
Trong trí nhớ của cô, Thẩm Du An chính là một đứa con nghe lời lại hiếu thuận, là một học trò ngoan trong mắt của các giáo viên trong trường, là một người bạn hoạt bát chân thành trong mắt của các bạn học. Cậu ta chưa từng cùng ai tranh chấp ồn ào, càng không dám cùng ai ẩu đả, một người vĩnh viễn tốt tính. Không phải cô chưa từng nhìn thấy cậu uống rượu, chỉ là người này đặc biệt có khả năng khống chế chính mình, tuyệt đối sẽ không để cho mình uống say.
Một Thẩm Du An như vậy lại uống rượu đánh nhau say khướt, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
"Hải Lam, cậu còn đứng đó cười? Mau gọi điện thoại cho Thẩm Du An đi, đừng để cậu ấy phải phát điên." Viên Viên khuyên nhủ.
"Tớ sẽ không điện."
"Tại sao vậy?"
"Chuyện không liên quan đến tớ, tại sao tớ phải điện?" Úy Hải Lam nói rất kiên quyết, không mang theo nửa điểm ân tình "Tó cũng không cần phải như thế."
Viên Viên thở dài một tiếng, cô cũng quá hiểu rõ tính tình của Uý Hải Lam chỉ nói một câu "Cậu thật tuyệt tình, Thẩm Du An yêu cậu sâu sắc như vậy."
Thời gian qua đi mấy ngày, trời bắt đầu đổ mưa.
Trong vườn, những đoá tường vi đã nở hoa, cánh hoa rơi rụng một tầng lại một tầng, nước mưa thấm ướt cánh hoa và in nhuộm từng mảnh màu hồng của hoa trên đất. Úy Thư Họa là một người phụ nữ yêu thích lãng mạn, cô hào hứng che dù đến tìm Uý Hải Lam đòi nhất định phải cùng cô bước chậm trong mưa. Mưa vẫn rơi tí tách, cảnh vật mông lung mờ ảo, lại có mấy phần mùi vị khác.
"Thật đẹp." Úy Thư Họa cũng không khỏi than thở.
Úy Hải Lam nhìn hoa rơi đầy đất thuận miệng nói: "Hiện tại em đang giẫm lên thi thể của hoa đấy."
"Chị à, chị nói thật đáng sợ. Em cũng không muốn tản bộ với chị nữa." Úy Thư Họa như người chiến sĩ bị tước vũ khí phải đầu hàng, cũng không dám lại tiếp tục ở lại.
"Không phải sợ, sang năm còn sẽ mọc ra càng xinh đẹp hoa đến." Úy Hải Lam giữ cô lại, hơi mỉm cười nói.
Úy Thư Họa lại suy nghĩ một hồi, sau đó lại ồn ào đọcdie,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. lên một câu thơ "Lạc hồng không phải vô tình vật, hóa thành xuân bùn càng hộ hoa." (*)
(*)Kỷ Hợi tạp thi kỳ
Hạo đãng ly sầu bạch nhật tà,
Ngâm tiên đông chỉ tức thiên nhai.
Lạc hồng bất thị vô tình vật,
Hoá tác xuân nê cánh hộ hoa.
Dịch nghĩa:
Cuồn cuộn ly sầu chiều xế bóng
Ra roi đuổi ngựa hướng chân trời
Đâu phải vô tình làm hoa rụng
Hoá mùn dành để giúp xuân tươi
Trích từ Thơ tạp năm Kỷ Hợi kỳ 005
http://www.thivien.net/Cung-T%E1%BB%B1-Tr%C3%A2n/K%E1%BB%B7-H%E1%BB%A3i-t%E1%BA%A1p-thi-k%E1%BB%B3-005/poem-ds8I_HFnJnYK7rhOOperAQ
Đêm đó, cô ngủ mê man đến tận khi bị một cú điện thoại đánh thức. Úy Hải Lam tìm điện thoại di động, cũng không nhìn xem là ai liền tắt điện thoại. Cô thật sự muốn ngủ nhưng người kia không tha thứ cứ tiếp tục điện tới, lúc này cô cũng tỉnh táo một chút, liếc nhìn tên người gọi trên màn hình, cô run lên chốc lát nhưng vẫn bắt máy. Đối phương ở đầu dây bên kia nói: "Lam, cậu không phải là người như thế, tớ không tin."
"Thẩm Du An, cậu nhầm rồi, tớ vẫn luôn là người như vậy, chỉ là do cậu không phát hiện ra thôi. Đừng gọi điện thoại cho tớ nữa, cậu như vậy tớ cảm thấy rất phiền."
Úy Hải Lam nói xong cũng tự nhiên cúp máy mà đối phương cũng không điện lại cho cô.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa vẫn nhẹ nhàng rơi, cô thầm nghĩ năm sau có lẽ hoa tường vi sẽ nở nhiều lắm đây.
Trong tháng mười một, nội bộ công ty sẽ công bố một việc rất quan trọng.
Jaren cầm bộ thiết kế tập hợp tất cả các nhân viên đến phòng họp, cũng hướng về phía mọi người nói: "Tổng công ty yêu cầu tuyển ra một nhân tài trong ngành thiết kế đi New York để tiến hành học tập huấn luyện trong vòng nửa năm. Tôi muốn đề cử Úy Hải Lam vì cô ấy rất xuất sắc cũng rất có tiềm lực. Tôi cảm thấy chúng ta nên tạo cho cô ấy một cơ hội, mọi người có ý kiến gì không?"
Kết quả thật ngoài ý muốn, mọi người đều nhất trí tán thành, không có nửa câu phản bác.
Dĩ nhiên Đường Yên khiếp sợ không thôi nhưng cô cũng không nói gì thêm, chỉ dùng ngón tay móc vào nhau để khắc chế sự phẫn nộ cùng oan ức trong lòng mình.
Hội nghị tuyên bố kết thúc, Úy Hải Lam theo Jaren đi tới văn phòng. Mọi người nhìn thấy hai mắt Đường Yên đỏ ngầu nên cũng vội vàng động viên, đồng lòng một ý nói: "Đường Yên, em quá mảnh mai, một mình đi ra nước ngoài, chắc chắn sẽ không chăm sóc tốt cho chính mình được. Úy Hải Lam không giống em, cô ấy cứng cỏi hơn, chắc chắn sẽ không sao."
"Em cũng nghĩ nếu mình ra nước ngoài chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng thích ứng được nơi đó. Không sao đâu, sau này cũng còn rất nhiều cơ hội huống hồ, ở đây cũng có thể học được rất nhiều." Quả nhiên Đường Yên thay đổi sắc mặt, ngước khuôn mặt lên cố gắng tươi cười với mọi người còn hào phóng nói.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Jaren nhìn thái độ do dự của cô thì cũng cảm thấy kinh ngạc, sau đó lại nói ra lời nói mang ý vị sâu xa "Úy Hải Lam, đây là cơ hội đáng quý, cô phải cố gắng nắm bắt, tuyệt đối không nên từ bỏ. Như vậy đi, tôi cho cô ba ngày để suy nghĩ, cô nghĩ kỹ rồi trả lời tôi sau."
"Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn tổng giám đốc."
Ngày cuối tuần, Úy Hải Lam iên hệ với Vương San, và được tin báo là anh ta đang bận bịu. Cô cũng không quấy rầy, cúp điện thoại một mình đi tới Sự Vụ Sở, bình tĩnh đứng bên ngoài chờ đợi. Tại đây có người không ngừng ra ra vào vào, mãi đến tận khi xế chiều, rốt cuộc trong Sự Vụ Sở cũng có chút ánh sáng.
Sau đó, các nhân viên từ từ đi ra và vào lúc gần hết người thì người kia mới bước ra.
"Tiểu thư Uý?" Ánh mắt sắc bén của Hà Dịch thoáng nhìn cô, lại ngờ vực hô lớn.
Tiếng la hét lớn tiếng khiến Lôi Thiệu Hành dừng bước, anh nghiêng đầu nhìn tới nhìn thấy cô đang đứng dưới ánh đèn đường với đôi tay bao bọc trong chiếc găng tay ấm áp, quanh thân cô như toả ra một vòng ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt xinh đẹp hờ hững tuy chân thực chất phác nhưng cũng ngây thơ khiến người ta an tâm. Nhìn thấy cảnh này, toàn thân anh buông lỏng giống như những nỗi mệt nhọc của mấy ngày liên tiếp kia đều bị quét đi sạch sành sanh, anh nhìn về phía cô và vẫy tay.