Úy Hải Lam mang theo áo ngủ rồi đi tắm, cột tóc lên, vệt đỏ in trên cổ thật bắt mắt.
Vẻ mặt cô không đổi, lấy miếng xà phòng lau rửa da thịt, nghĩ tới học kỳ này cuối cùng cũng đã kết thúc, cô cũng phải về nhà rồi.
Trường ở một thành phố khác rất xa, Úy Hải Lam ở đây nửa năm trời cũng không về nhà.
Xe dần lái đến gần Cẩn Viên, ngồi trong xe, cô không kiềm chế được, hai tay siết chặt quai cặp. Thật ra trong khoảng thời gian này, cô đều gọi điện về nhà báo bình an. Sau đó cô cũng đã nhiều lần về lại, nhưng mỗi lần đến gần, chân lại không tự chủ được phải dừng bước. Thậm chí còn có lần cô đã đến tận cổng Cẩn Viên, nhưng cuối cùng lại không vào trong, cô xoay người về phía cánh cửa sắt, gọi điện cho mẹ.
Cô vẫn nhớ rất rõ hôm ấy, trời rất đẹp, từng cơn gió tát lên mặt khiến da mặt cô tê rát.
Triệu Nhàn lạnh lùng, đã quả quyết nói rằng: Việc bản thân làm ra, dù kết quả ra sao thì cũng tự chịu lấy.
Uý Hải Lam không kịp phản ứng, đã nghe thấy bên tay một chuỗi âm thanh dồn dập.
Qủa nhiên, đây là lựa chọn không quay đầu.
“Úy tiểu thư, chúc mừng năm mới.” Lời chúc của Vương San khiến cô bình tâm.
“Chúc mừng năm mới.”
Uý Hải Lam từ từ kéo hành lý vào Cẩn Viên.
Đêm giao thừa, Úy Hùng Khiêm được xuất viện, về nhà ăn bữa cơm đoàn viên giao thừa. Mà kỳ nghỉ đông này, Úy Hải Lam vẫn chỉ quanh quẩn trong khu vườn an tĩnh, còn nhị phu nhân cùng tam phu nhân mang theo hai chị em ra nước ngoài. Triệu Nhàn xưa nay đều không ra khỏi cửa, nên cô cũng chưa từng đến đất nước xa xôi nào. Ông nội từng hỏi cô tại sao lại không đi, cô nói với ông vì mình không thích. Vậy nên chuyến đi Ý lần đó, chính là chuyến đi xa nhất của cô.
Đợi đến khi bốn người bọn họ trở về, Úy Hải Lam nhận được vài món quà, Úy Thư Hoạ lập tức thay chiếc váy mới sắm được, vui sướng chạy xuồng lầu khoe cái váy, Úy Hải Lam ngây ngẩn nhìn cô, Úy Thư Hoạ mừng rỡ hỏi. “Dì cả, chị hai, mọi người nhìn xem chiếc váy này được không? Đây là bộ đang được ưa chuộng nhất Paris, style mới đó!”
Triệu Nhàn có mắt thẩm mỹ rất cao, rất hiếm khi bà mở miệng khen ngợi. “Dù hơi sặc sỡ một chút, nhưng cũng không tệ.”
Úy Thư Hoạ vô cùng vui sướng, Úy Hải Lam chợt nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Nhàn, khuôn mặt dịu dàng của bà khẽ mỉm cười, làm lòng cô trở nên ấm áp.
“Chị hai, nhìn có được không?”
“Ừ!”
Lo lắng vì vậy mà hoá thành hư không, thì ra là đáng giá.
Sau khi kết thúc kỳ nghỉ để về lại với mái trường, cuộc sống đại học của Úy Hải Lam đột ngột bị đảo lộn. Cô biết có vài nữ sinh đột nhiên bị đuổi khỏi trường, mà bọn họ chính là đám nữ sinh hôm đó vây đánh tiểu Văn. Trở lại, cô chẳng biết thế nào lại bị gắn thêm cái danh hiệu “Chị đại xã hội đen”. Người ta đồn rằng, có một cậu con trai không cẩn thận đụng phải cô, thế là cậu ta bị chặt đứt một cái tay. Từ đó về sau, không còn nam sinh nào dám bén mảng đến gần cô, cả nữ sinh cũng phải kiêng nể cô ba phần.
“Hải Lam, thế cuối cùng cậu có đúng là chị đại xã hội đen không thế?” Ba cô bạn cùng phòng tò mò hỏi thăm, nhưng cũng có chút ưu tư.
Úy Hải Lam đang làm bản thiết kế, động tác chợt khựng lại, từ từ quay đầu lại, ánh mắt quét đến phía bên kia, khẽ thở ra hai tiếng, nở nụ cười giảo hoạt. “Cậu đoán xem.”