Úy Hải Lam luôn luôn xem việc ăn cắp làm hổ thẹn, cảm giác người có tay có chân có thể tự lực cánh sinh, tuyệt đối không làm loại chuyện đó. Nghe được cô ta nói như vậy, cô lạnh lùng đứng dậy.
Chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến đối phương ngậm miệng.
Đỗ Hinh Ninh cảm thấy run lên, nói không ra lời.
Lôi Thiệu Hành nhìn ánh mắt lạnh như băng của cô lại cảm thấy rất thú vị, nụ cười càng sâu.
Úy Hải Lam từng nghe mẹ Phúc nói, cặp mắt như vậy gọi là mắt đào hoa. Nếu người đàn ông nào có một đôi mắt như vậy, nhất định sẽ dây dưa không rõ cùng vô số phụ nữ khác, ngược lại cũng thế.
Xem ra, chuyện hôm nay quả thật không giả.
Úy Hải Lam chỉ cảm thấy buồn cười, không phải lúc đó chính cô cũng đắm chìm vào sự dịu dàng của anh ta sao?
Cô nhịn không được lộ ra nụ cười cũng là tự giễu.
Đôi mắt Lôi Thiệu Hành nghiêm nghị, trầm giọng nói "Không lấy cà phê sao?"
Úy Hải Lam cầm lấy ba lon cà phê, thong dong lạnh nhạt "Cám ơn", lại yên lặng rời đi.
"Thiệu Hành, anh biết cô ấy sao?" Đỗ Hinh Ninh không nhịn được hỏi.
Lôi Thiệu Hành ghé mắt liếc cô, chỉ cười không nói.
Lại thêm một ánh mắt lạnh lùng, Đỗ Hinh Ninh lần nữa nói không ra lời.
Chuyện gì xảy ra?
Rốt cuộc người phụ nữ kia là ai?
Mất chút thời gian, Úy Hải Lam mới cầm cà phê quay trở về. Ba cô gái kia đã sớm nóng lòng chờ đợi, mỗi người nhận một chai, vội Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,vàng khui ra uống. Chất lỏng từ lon cà phê ấm áp tỏa ra, mùi thơm cà phê nồng nặc tràn đầy trong không khí.
"Tại sao ba người các cô lại uống cà phê? Rơi xuống trang phục thì làm sao?" Kelly không vui quát lên, vội vàng chạy vào cầm mỹ phẩm trang điểm lại cho họ.
Úy Hải Lam áy náy giải thích "Thật xin lỗi, tôi thấy họ quá khẩn trương nên mới đi mua."
"Không phải vậy, là do chúng em muốn uống."
"Được rồi, đừng nói nữa, tôi cũng không trách ai nhưng lần sau phải nhớ. Các cô vẫn là người mới, ngàn vạn lần không thể xảy ra sai lầm." Kel¬ly cẩn thận dặn dò.
Trang điểm kỹ càng xong, ba người lại đi tới rạp thu hình chờ đợi.
Úy Hải Lam cũng đi theo bọn họ, lặng lẽ đi tới hậu trường. Cô và những nhân viên làm việc ở đài truyền hình đứng đó lẳng lặng xem băng ghi hình thu lại cảnh đang phỏng vấn Đỗ Hinh Ninh.
"Về chuyện hủy bỏ hợp đồng ở Hoàn Mỹ, tiểu thư Hinh Ninh có lời gì muốn nói không?" Người MC hỏi.
Đỗ Hinh Ninh mỉm cười, khuôn mặt lập tức hiện ra mấy phần khổ não, có nước mắt hiện lên ngay hốc mắt, nghẹn ngào nói "Thật ra tôi rất cảm ơn Hoàn Mỹ đã nâng đỡ tôi qua nhiều năm như vậy, không có Hoàn Mỹ đã không có tôi của ngày hôm nay. Thế nhưng trên đời không có buổi tiệc nào không tàn, chỉ có thể nói duyên phận giữa tôi và Hoàn Mỹ đã hết. Sau này ở điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ, tôi cũng sẽ cố gắng quay phim. Còn về bộ phim cổ trang hợp tác cuối cùng với Hoàn Mỹ, hi vọng sẽ không làm phụ lòng khán giả cũng như những fan đam mê điện ảnh."
Úy Hải Lam không thể không bội phục.
Diễn viên có lúc rất mạnh mẽ, khóc và cười đều có thể khống chế như thường.
"Được rồi, lần này chỉ hỏi đến đây thôi, một lần nữa cảm ơn tiểu thư Hinh Ninh."
"Đừng khách sáo."
Buổi phỏng vấn cũng thuận lợi kết thúc, Đỗ Hinh Ninh cũng tự nhiên thanh thản rời khỏi nơi thu hình.
Mọi người cũng tự giác nhường đường, Đỗ Hinh Ninh mỉm cười đi theo. Lúc đi ngang qua bên cạnh cô, cô ta cố ý liếc nhìn tấm bảng tên của cô.
Chức danh: Nhà thiết kế điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ.
Tên họ: Úy Hải Lam.
Ánh mắt Đỗ Hinh Ninh quét qua cô, nụ cười kia bộc phát ngọt ngào, thong dong rời đi.
Buổi tuyên truyền lần đầu của Pret¬ty¬ Girls xem như tiến hành thuận lợi, ngoại trừ bởi vì khẩn trương mà lúc bắt đầu lại gặp chút ít sai sót nho nhỏ, còn lại đều hết sức thuận lợi. Điệu nhảy kết thúc, sức sống lan tỏa bốn phía, ba cô bé mỉm cười rời đi trước ống kính, bề ngoài vui vẻ nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Thế nào? Thế nào? Thật khẩn trương …. oh!"
Úy Hải Lam giơ ngón tay cái lên về phía các cô bé.
Thế nhưng động tác này trong nháy mắt lại làm cô nhớ anh.
Trên sân khấu vinh quang chói mắt kia đã từng có người làm động tác như thế với cô.
Tại sao cô bắt đầu nhớ anh, Úy Hải Lam hơi mất hồn.
Đây là thế nào?
Cuối tuần qua đi, ngày thứ hai, Úy Hải Lam bị gọi đến phòng làm việc của quản lý.
Trong phòng làm việc ngoại trừ Đinh Gia, còn có hai người khác.
Ngôi sao lớn Đỗ Hinh Ninh cùng với phụ tá riêng của cô ấy.
Úy Hải Lam giữ bình tĩnh gật đầu chào hỏi mọi người, Đinh Gia mở miệng nói: "Úy Hải Lam, bắt đầu từ hôm nay cô sẽ phụ trách việc thiết kế trang phục cho tiểu thư Hinh Ninh."
Đỗ Hinh Ninh mặc quần lụa mỏng màu vàng nhạt, dáng vẻ thướt tha mềm mại ngồi ở đó, đôi bắp đùi trắng nõn xinh đẹp khẽ nghiêng sang bên phải, nụ cười của cô diễm lệ đoan trang, vẻ mặt càng thêm ôn hòa, mỉm cười nói "Thì ra trang phục của Pret¬ty ¬Girls là do cô thiết kế. Tiểu thư Úy, hôm qua chúng ta từng gặp mặt một lần, thật là trùng hợp."
Tuyệt đối cô ta có chuẩn bị mà đến.
Nhưng trong nháy mắt, Úy Hải Lam đã giữ tâm trạng bình tĩnh, nụ cười tươi tắn vẫn nở rộ như cũ "Có thể trở thành nhà thiết kế trang phục cho tiểu thư Đỗ, tôi cảm thấy rất vinh hạnh."
Đỗ Hinh Ninh mặt không biến sắc lườm cô một cái như là đối với cô có điều bất mãn.
"Vậy thì tốt, bây giờ cô liền theo tiểu thư Hinh Ninh,, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..tất cả nghe theo lệnh của tiểu thư Hinh Ninh." Đinh Gia cố ý lặp lại cách xưng hô.
Úy Hải Lam lập tức hiểu ý, đổi cách nói chuyện "Tiểu thư Hinh Ninh, tôi muốn đi tạm biệt Pret¬ty ¬Girls."
Đinh Gia mạnh mẽ từ chối "Không cần tạm biệt, tôi sẽ thông báo cho họ."
Đỗ Hinh Ninh lại dịu dàng lên tiếng "Quản lý Đinh, không sao, vừa đúng hôm nay tôi cũng rảnh, thuận tiện cùng đến để làm quen với các em."
"Được tiểu thư thưởng thức, đó cũng là hạnh phúc của các cô ấy. Úy Hải Lam, cô dẫn tiểu thư Hinh Ninh đi đi." Đinh Gia nịnh nọt cười nói, nhìn ba người rời đi. Thật ra đối với minh tinh, Đinh Gia căn bản sẽ không khách khí như vậy nhưng đối với Đỗ Hinh Ninh thì khác. Phía sau Đỗ Hinh Ninh chính là đại luật sư Lôi, mà đại luật sư Lôi phụ trách sở sự vụ và điện ảnh Hoa Hạ, ai có mối giao tình với anh ấy thì dĩ nhiên cũng không nên đắc tội.
Trong phòng luyện múa, dưới sự dạy dỗ của Kelly, ba cô bé vất vả cần cù luyện tập.
Đó là động tác áp chân căn bản, ba cô bé không có năng khiếu nhảy bẩm sinh nên kêu khổ thấu trời.
"A! Đau quá! Em thật sự không được! Cô ơi, cô ơi, cho em nghỉ ngơi một chút."
"Không được dừng!"
"Cô ——"
Kel¬ly đứng đối diện họ, nét mặt không vui quát lên "Cô đã nói không được ngừng! Các em không nghe rõ sao?"
"Nhưng......" Tiểu Chân vội vàng nháy mắt ra dấu.
Kel¬ly quá mức nghiêm túc lại đang chuyên chú cho nên cũng không có chú ý người tới. Nhìn thấy sự ra hiệu của Tiểu Chân, cô nghi ngờ nghiêng đầu, lập tức ngạc nhiên.
"Tiểu thư Hinh Ninh." Kel¬ly vội vàng nghênh đón.
"Này, chào mọi người, có phải quấy rầy các cô luyện tập?" Đỗ Hinh Ninh cười cười đi vào, ba cô bé lắc đầu liên tục.
Kel¬ly lập tức đưa tới chiếc ghế cho Đỗ Hinh Ninh ngồi.
Đỗ Hinh Ninh nói: "Các cô tiếp tục luyện tập đi."
Ba cô lại ngoan ngoãn tiếp tục luyện tập, hiện nay có ngôi sao lớn đích thân đến xem nên bọn họ cũng không giống như trước. Tiểu Tuyên mê phim của cô ấy nên càng cố gắng ra sức tập luyện. Sau khi các động tác căn bản đã luyện xong, Đỗ Hinh Ninh đột nhiên mở miệng, nhẹ giọng hỏi "Lúc trước các cô đã có luyện qua khiêu vũ chưa?"
"Chưa từng." Ba người thành thật trả lời.
"Không trách được lại kém như vậy, thật là khó cho cô giáo dạy vũ điệu cho các cô." Nụ cười của cô thật chói mắt, một câu nói khiến chung quanh mình im ắng yên tĩnh.
Đỗ Hinh Ninh ưu nhã ngồi đó, ha ha cười khẽ, giọng nữ dịu dàng đáng yêu cực kỳ bén nhọn thâm thúy nói "Thế nhưng có một số việc dù cố gắng thế nào cũng vô ích. Vịt con xấu xí sở dĩ sẽ biến thành thiên nga trắng là bởi vì nó nguyên bản chính là thiên nga, còn khi nguyên bản là vịt con xấu xí thì vĩnh viễn cũng không thể biến thành thiên nga trắng được. Tốt hơn là cố gắng lên đi, có lẽ các cô sẽ là ngoại lệ. Đúng rồi, nhà thiết kế trang phục của các cô hiện tại sẽ đi theo tôi."
Kel¬ly tựa như đang nhẫn nại không nói một lời.
Ba cô bé đứng đó, vành mắt đỏ hồng ủy khuất.
Úy Hải Lam nhẹ nắm quả đấm, trong đầu thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp với mơ ước sẽ trở thành hiện thực, đứng dậy cùng lúc với Đỗ Hinh Ninh, cô tiến lên một bước bỏ áo khoác trên người ra. Rồi sau đó lẳng lặng đi tới bên cạnh các cô, thoải mái dùng chân nâng lên, động tác của cô êm ái không mất sức, mỗi một động tác đều chuẩn, cuối cùng kết thúc hoàn mỹ thành chữ mở (开), một tư thế luyện tập thành thạo khiến mọi người nhìn thấy ngây người.
Đỗ Hinh Ninh không khỏi kinh ngạc, trầm mặc không tiếng động.
Úy Hải Lam đứng ở giữa phòng múa, nhẹ nhàng đứng dậy. Ánh mắt của cô quét qua mọi người, cuối cùng dừng ở chỗ ba cô bé khẽ nhếch khóe miệng "Chị học múa đã tám năm, đã lâu không có luyện qua rồi, mới vừa nãy chữ mở (开) cũng không chuẩn. Múa là việc kiên trì bền bỉ, không cố gắng tất nhiên là không thành công. Không chỉ là múa, trên thế giới này tất cả thành công đều cần kiên trì."
"Nói cho chị biết, các em sẽ kiên trì sao?" Úy Hải Lam nhẹ giọng hỏi.
"Sẽ!" Ba người đồng thanh trả lời, kiên quyết như vậy.
Kel¬ly rất vui vẻ.
Hai con mắt của cô óng ánh có thần, Úy Hải Lam nghiêng đầu nhìn về phía Đỗ Hinh Ninh, mỉm cười mê người "Tiểu thư Hinh Ninh, thật xin lỗi làm chậm trễ thời gian của cô rồi."
Sắc mặt của Đỗ Hinh Ninh hết sức khó chịu.